Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 307. Chỉ sờ thôi 1

Chương 307. Chỉ sờ thôi 1Chương 307. Chỉ sờ thôi 1
Chỉ sờ thôi 1
Trang Triều Lộ cười thần bí: "Lát nữa em sẽ biết."
Mạt Mạt nghĩ thầm, không phải như cô nghĩ đấy chứ, gan dạ quá.
Thấy Mat Mat đã đoán ra, Trang Triều Lộ mỉm cười: "Là anh rể em."
Trang Triều Dương kinh ngạc: "Chị không sợ bị phát hiện sao?”
Trang Triều Lộ: "Đương nhiên là chị phải giấu rồi. Không sao đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi, từ sân sau bước qua bức tường là được."
Mạt Mạt im lặng, xem ra chị ấy đã làm việc này nhiều lần rồi. Mat Mạt vô cùng nghi ngờ liệu Tô Nhị có về nhà ở thường xuyên hay không.
Cơm nước đã dọn xong, Tô Nhị từ sân sau vượt tường đi vào. Anh ấy rửa tay rồi đi vào nhà, nhìn thấy Trang Triều Dương và Mạt Mạt, vui vẻ nói: "Các em đến rồi à!"
Trang Triều Dương và Mạt Mạt chào hỏi: "Anh rể."
Trang Triều Lộ nói: "Hai đứa nó đã đăng ký kết hôn rồi."
Tô Nhị: "Tốt lắm, đây là một chuyện vui. Có rượu không em, để anh và Triều Dương uống vài ly."
Trang Triều Lộ giật lấy ly rượu: "Uống gì mà uống, anh lo người khác không phát hiện ra chô này, muốn uống để ở lại qua đêm à."
Mat Mạt: "...
Buổi tối ở lại đây thật!
Tô Nhị đặt ly rượu xuống: "Vậy thì uống trà thay rượu!"
Trang Triều Lộ nói: "Lá trà hết lâu rồi."
Mấy năm nay trà khó lấy nhất, trà ở nhà Trang Triều Lộ là do Mat Mạt mang đến.
Năm nay Mạt Mạt không có phiếu trà, lá trà nhà cô cũng đã hết, do năm ngoái miền nam bị hạn hán rồi lại lũ lụt nên sản lượng chè không cao, năm nay lại càng hiếm.
Tô Nhị: "Quên đi, chúng ta ăn cơm.”
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trang Triều Lộ nói rằng sẽ tổ chức tiệc cưới vào ngày kia, Tô Nhị tiếc nuối nói: "Anh không thể đến tiệc cưới của hai em"
Trang Triều Lộ gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào bát của chồng: "Anh đúng là không biết nói chuyện, nói chuyện này làm gì, mau ăn đi."
Tô Nhị bật cười: "Ăn cơm, ăn cơm."
Sau bữa ăn, Tô Nhị không rời đi mà kéo Trang Triều Dương ra ngoài, hai người ngồi xổm dưới chân tường hút điếu thuốc, thì thầm về chuyện quân đội và tình hình bên ngoài.
Tô Nhị chửi rủa: "Chết tiệt, xem ra ông đây còn phải ở lại đây thêm vài năm nữa."
Trang Triều Dương dập điếu thuốc: "Mấy năm còn Ít”
Tô Nhị thở dài: "Anh ở đây không cần em lo lắng, chỉ cần em ở trong quân đội thành thật chính trực là được. Giờ em là người đã có gia đình."
Trang Triêu Dương đáp: "Em biết."
Tô Nhị không dám ở lâu, anh ấy băng qua tường rời đi, động tác lưu loát dứt khoát, Mạt Mạt tình cờ nhìn thấy, sửng sốt mất một lúc.
Trang Triều Lộ cười hỏi: "Triều Dương "thò tay" thế nào?"
Mạt Mạt há to miệng: "Chị Triều Lộ, chị biết à?"
"Ừ, chị biết."
Mạt Mạt đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Trang Triều Dương, chuyện này mà anh cũng nói với chị gái mình.
Trang Triều Dương quay đầu lại: "Chị, để em giúp chị làm việc!"
Mat Mat khit mũi, coi như anh chạy nhanh.
Vào buổi chiều, Trang Triêu Dương và Mạt Mạt đã giúp làm việc cả buổi chiều, buổi tối Trang Triều Lộ giữ lại ăn cơm, Mạt Mạt nói: "Ông nội bảo bọn em về ăn cơm."
Trang Triều Lộ: "Được, chị không giữ các em lại nữa, ngày mai rời đi nhớ tới đây nhé."
"Vâng!" Khi Mat Mat và Trang Trieu Dương quay lại, bà Liên đã chuẩn bị xong bữa ăn: "Hai cháu đi rửa tay rồi vào ăn cơm."
Bọn Mạt Mạt vào sân rửa tay, sau đó vào nhà, Liên Kiến Thiết lấy rượu ra đặt trên bàn: "Uống vài ly nhé."
Trang Triều Dương: "Vâng ạ."
Buổi tối bà Liên làm năm món, gà hầm, trứng bác với mầm tỏi, cà tím xào, cá nướng, cuối cùng là canh trứng, món chính là bánh bao hấp.
Tiêu chuẩn này đủ cao rồi, Mạt Mạt ngạc nhiên nhìn ông nội, Liên Kiến Thiết lườm Mạt Mạt, con bé này còn biết đoán mò.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận