Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1147. Nơi nào? 1

Chương 1147. Nơi nào? 1Chương 1147. Nơi nào? 1
Gió lạnh mùa đông im lặng tới theo sau lưng mùa thu, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng 11, trong đại viện lá cây bay xuống, cuối cùng sau một cơn mưa nhiệt độ đã hạ xuống, chốc lát đã xuống âm độ.
Buổi sáng Mạt Mạt nhìn mặt đất bên ngoài cửa sổ, vũng nước đã kết thành băng, trên mặt băng còn có lá vàng khô, Mạt Mạt rùng mình một cái, hà hơi lên trên cửa kính, chớp mắt đã trắng xoá một mảng.
Mạt Mạt đến nhà bếp, đặt gạo đen đã ngâm kỹ lên bếp, buổi sáng nấu cháo gạo đen, lại rửa thêm mấy quả trứng gà, chờ lát nữa sẽ chiên trứng.
Cháo phải ninh một lúc, Mạt Mạt về phòng ngủ, Thất Cân đã dậy rồi, đang ngồi dậy, chân đạp vào tay của cha.
Thất Cân trừng mắt một lúc lâu cũng không đá được cánh tay to của cha ra, tức giận, a lên một tiếng, kêu gào: "“Mẹt”
Vào lúc Thất Cân tám tháng đã cất tiếng nói đầu tiên, Trang Triều Dương đang diễn tập, Mạt Mat cũng không liên lạc được, đã rất lâu rồi Thất Cân không gặp cha, không nghĩ tới câu đầu tiên mở miệng sẽ gọi chal
Từ khi biết nói cha, buổi tối đều sẽ tự gọi cha, không ngừng gọi cha.
Chuyện này đã chọc tức Mạt Mạt, mỗi ngày cô đều chăm sóc con trai, sao Thất Cân lại gọi cha trước chứ. Sau này Mạt Mạt mới biết, lúc An An và Tùng Nhân trông Thất Cân, mỗi lần đều câm ảnh chụp cho Thất Cân nhìn, chỉ vào Trang Triều Dương nói, đây là chai
Đêm qua Trang Triêu Dương về, Thất Cân còn chưa ngủ, mỗi ngày nhìn ảnh chụp, nên không xa lạ øì với Trang Triều Dương, há miệng gọi, cha, chal
Chuyện này khiến Trang Triều Dương xúc động chết mất, Mạt Mạt đã nhìn thấy hốc mắt anh đỏ lên, cảm động rồi.
Trang Triều Dương rất mệt mỏi, diễn tập kết thúc, anh cũng gầy đi hai vòng, về đến nhà, chỉ muốn ngả đầu ngủ, nhưng Thất Cân khiến cho Trang Triều Dương vui sướng, cứ thế gắng gượng với thân thể mệt mỏi, chơi cùng với Thất Cân một lúc.
Mạt Mạt nhìn Thất Cân đang tức giận, nhìn bàn tay to của Trang Triều Dương đang nắm chân con trai, gió lạnh mùa đông cũng không lạnh, một màn này quá ấm áp.
Mạt Mạt đi đến bên cạnh Thất Cân, Trang Triều Dương tỉnh, mở to mắt nhìn vợ: "Chào buổi sáng."
Đầu ngón tay Mạt Mạt sờ lên hốc mắt thâm đen của Trang Triều Dương: "Anh ngủ thêm lúc nữa đi."
Trang Triều Dương nằm sấp không nhúc nhích, buông chân con trai ra, ôm lấy eo con trai, hôn lên mặt con trai một cái, mở miệng nói: "Anh không muốn thừa nhận cũng không được, tố chất thân thể quả thực không tốt bằng lúc trước, cường độ huấn luyện trước kia chỉ cần một đêm là bình thường lại, bây giờ toàn thân mệt mỏi, mí mắt lúc nào cũng nặng tru."
Mạt Mạt thương Trang Triêu Dương: "Anh cũng đừng quá liều mạng."
Trang Triều Dương đùa với Thất Cân: "Không liều mạng, kiểu huấn luyện với cường độ cao này, sau này cũng không còn bao nhiêu cơ hội để tham gia."
Mạt Mạt cảm thấy trong lời nói của Trang Triều Dương có hàm ý: “Anh có ý gì?”
Trang Triều Dương: "Nếu như nhanh thì đầu năm nay, có thể anh sẽ phải chuyển đi, nói cách khác, lên cao hơn rồi."
Mạt Mạt: "Nhanh như vậy, không phải nói chí ít là hai nắm sao?”
Trang Triều Dương: "Lần này diễn tập biểu hiện rất tốt, bên ngoài lại cần người, cho nên có thể sẽ sớm hơn, đây đều là suy đoán của anh, cũng có thể sẽ không, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước."
Mạt Mạt ngồi ở cạnh giường, nhìn nhà cửa, rất luyến tiếc: "Nếu như thật sự phải chuyển đi, căn nhà này sẽ thu hồi lại, lại phải dọn nhà."
Trang Triều Dương nắm tay Mạt Mạt: "Đi theo anh vất vả, liên tục phải dọn nhà."
Mạt Mạt lắc đầu: "Không vất vả, chỗ nào có anh, chỗ đó mới là nhà của mấy mẹ con em."
Trang Triều Dương nắm chặt tay vợ: "Lời này, anh thích nghe." Thất Cân kêu gọi: “Cha, cha!” Trang Triều Dương xoa đầu Thất Cân: "Con trai." Giọng của Thất Cân lại càng lớn hơn: "Cha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận