Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 634. Lao dai 2

Chuong 634. Lao dai 2Chuong 634. Lao dai 2
Mat Mat để tờ đại đoàn viên xuống, bắt đầu đếm số lẻ, đây đều là tiền lương mà Trang Triều Dương được phát, Mạt Mạt tiêu thừa, trực tiếp ném vào trong không gian, tiên của ba năm thật sự không ít đâu.
Mạt Mạt tìm tờ đại đoàn viên ra, đếm, rồi lại đếm tiền hào, khẽ đếm có 1352 đồng ba hào.
Mạt Mạt tính toán tiên lương của Trang Triều Dương, ba năm có hơn 1800. tiền mua lương thực ba năm, lại thêm phần tiền lễ, nhà cô lại ăn ngon, tiêu xài tính ra cũng không sai lắm.
Mạt Mạt lấy ra tiền vốn có, nhìn những tờ đại đoàn viên thật dày, tiền nhà cô tiết kiệm được 7000 rồi, nếu như chiếu vào tình thế hiện tại, cách năm 1977 còn có 5 năm, nhà cô cũng vào hộ mười vạn đồng, thổ hào.
Mat Mạt vui mừng thu hồi lại tiên, lại suy nghĩ đến nhân sinh một lần nữa, tương lai cô muốn làm gì? Kiếm tiền? Ừm, tất cả tiền mặt mà cô sở hữu, hình như rất đáng sợ, hình như cô đã đến điểm cuối.
Mạt Mạt quay người, nghe tiếng hô khẩu hiệu ở nơi xa xôi, trong đầu Mạt Mạt loé sáng, nhưng lại không bắt được, mặc dù chỉ là suy nghĩ thoáng hiện ra, nhưng đúng lúc lại mọc rễ ở trong đầu Mạt Mạt.
Buổi tối Trang Triều Dương và cậu út trở về, Mạt Mạt thay xong quần áo cho bọn nhỏ, cùng đi đến nhà Tiền Y Y. Đổng Hàng mo cửa: "Vào nhanh đi, đồ ăn đều đã xong rồi."
Trang Triều Dương không thèm nhìn mặt Đổng Hàng đang cười như bông hoa cúc, mắt nhìn thẳng đi vào nhà.
Cặp sinh đôi vây quanh Tùng Nhân, vừa lôi kéo Tùng Nhân, thằng anh gọi to: "Lão đại, sao lâu như vậy mà anh không tới thăm chúng em."
Thằng em phụ hoạ: "Đúng vậy, chúng em còn có thứ muốn cho anh đây."
Mat Mạt: "..."
Tùng Nhân từ lúc nào đã thành lão đại rồi hả?
Trang Trieu Dương nhướn mày, con trai cũng không chịu thua kém, nhìn thấy Đổng Hàng đen mặt, Trang Triều Dương cảm giác, hôm nay đến thật sự là đúng rồi.
Vân Kiến cũng có chút mông lung, rốt cuộc Tùng Nhân đã làm cái gì?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân rất có phong thái của đại ca, vỗ bả vai của cặp sinh đôi: "Đồ ở đâu? Buổi tối anh mang về."
Mạt Mạt: "..."
Bác Đổng sửng sốt một chút, cười ha ha: "Thằng nhóc Tùng Nhân này, thật thú vị."
Bụng Tiền Y Y đã kêu rồi, ngồi trên ghế, sờ lên bụng, cô ấy hy vọng cái thai này là con gái, chứ đừng là thằng nhóc, cặp sinh đôi kia quá ồn ào rồi. Dương Diệp gọi: "Đừng đứng nữa, nhanh vào bàn đi"
Đổng Hàng nhìn thoáng qua chỗ ngồi, kéo cái ghế của con trai đến bên cạnh anh ta, cách xa Tùng Nhân, anh ta cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong trước mặt Trang Triều Dương, ngày mai không cần nghĩ cũng biết Trang Triều Dương nhất định oán anh ta.
Đổng Hàng nghĩ thật tốt, nhưng con trai lại không góp sức, không chuyển ghế đến bên cạnh đại ca, hai đứa không lên bàn, địa vị ở nhà họ Đổng, lão đại là người vợ đang mang thai, lão nhị là cặp sinh đôi, mẹ là lão tam, cha là lão tứ, anh ta là người không có địa vị nhất.
Kết quả cuối cùng, cặp sinh đôi được như ý nguyện ngồi bên cạnh Tùng Nhân, một trái một phải, nhìn thấy thứ mình thích thì gắp cho Tùng Nhân.
Mat Mạt: "...”
Cả bàn người ngoại trừ Đổng Hàng thì đều cười muốn chết, ba đứa nhỏ này, đơn giản thật là đáng yêu có phải hay không?
Tùng Nhân là người no bụng nhất trên bàn ăn, cái bụng thịt phồng lên, Tùng Nhân cúi đầu nhìn cái bụng đang nhô ra, lén lút kéo áo xuống dưới, không còn thịt, nhìn hoa quả trên bàn.
Mạt Mạt nhanh nhẹn giữ bàn tay mập mạp của Tùng Nhân lại, cậu bé tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Ăn cơm xong, mọi người nói chuyện phiếm một lúc, thời gian không còn sớm, tất cả giải tán, Tùng Nhân thu hoạch được rất nhiều, trong ngực ôm không ít đồ.
Miêu Niệm vẫn nhớ chuyện lão đại, chờ đi xa một chút, mới hỏi: "Tùng Nhân, nói cho ông cậu biết, sao cháu lại làm lão đại?”
Tùng Nhân ngẩng đầu: "Đánh nhau ạ, hai đứa nó đánh một mình cháu, nhưng không đánh lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận