Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 199. Mat Mat trở thành thỏi vàng ròng! 1

Chương 199. Mat Mat trở thành thỏi vàng ròng! 1Chương 199. Mat Mat trở thành thỏi vàng ròng! 1
Mạt Mạt trở thành thỏi vàng ròng! 1
Cả phòng khách im lặng một lúc, Liên Kiến Thiết liền răn dạy: "Không biết nói chuyện thì câm miệng đi, nơi này không ai nghĩ là cô bị câm đâu."
Mẫn Hoa bị cha chồng quở trách sắc mặt trắng bệch, Liên Kiến Thiết hừ mạnh một tiếng, mắng cả Liên Ái Quốc: "Coi mà quản cho tốt vợ anh đi, chuyện gì cũng dám nói lung tung, không muốn sống nữa à?”
Liên Ái Quốc kéo Mẫn Hoa: "Cha, cha đừng có tức giận, con sẽ quản tốt vợ con mà."
Liên Kiến Thiết lúc này mới hài lòng, nhìn về phía Mạt Mạt: "Cháu tốt nghiệp rồi, cũng nên làm việc đi."
Bởi vì lời nói của em dâu nên trong lòng Liên Quốc Trung rất tức giận, dám châm chọc con gái ông à, được rồi, ông liền thay con gái trả lời: "Dạ, tháng bảy tới đây sẽ thi tuyển vào cửa hàng bách hóa."
"Cửa hàng bách hóa à?"
Chỗ này Liên Kiến Thiết cũng biết, là nơi so với xã cung ứng tiêu thụ càng cao cấp hơn. Có mấy tầng lầu, bên trong có rất nhiều thứ tốt, mỗi lần đi ngang đêu nhịn không được dừng chân lại, vào trong đi loanh quanh xem một chuyến. Sau này nếu như cháu gái ông ta được làm việc ở trong đó, mua chút đồ vật còn sót lại chẳng phải là quá dễ dàng sao?"Tốt, tốt lắm, cho này không tệ."
Trên mặt Liên Quốc Trung tỏ vẻ khiêm tốn nói tiếp: "Phải, quả thật là không tệ, tháng bảy này sẽ tuyển dụng vị trí nhân viên thu ngân và nhân viên phòng tổ chức, con đã nhờ bạn hỏi thăm rồi, tiền lương ở đó cũng không thấp, mỗi tháng là ba mươi lăm đồng năm hào, tiền trợ cấp là một đồng năm hào, tiền lương tương đương với công nhân cấp hai. Hơn nữa còn có ngày nghỉ nữa, mỗi tuần sẽ được nghỉ một ngày."
Liên Quốc Trung rất hài lòng với cú đánh thẳng vào mặt em dâu này, lại tung thêm một kích nữa: "Đúng rồi, vào những ngày lễ quan trọng, bọn họ còn cho thêm phúc lợi nữa."
Mẫn Hoa đã kích động đến đỏ mắt rồi, cái này so với làm sinh viên đại học thật sự còn tốt hơn. Một tháng hơn ba mươi đồng, một năm cũng gần bốn trăm đồng. Nếu tích góp hai năm thì có thể đủ tiền mua được một căn nhà trong thành phố đấy.
Liên Ái Quốc nghe xong, mắt như lóe lên ánh sáng màu vàng, nhìn về phía Mạt Mạt giống như nhìn thấy cả một thỏi vàng ròng. Vừa nghĩ đến con trai mình sau này lớn lên, nhờ anh cả tìm việc làm, sau này cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Liên Ái Quốc liền véo Mẫn Hoa một cái, cảnh cáo bà yên tĩnh một chút cho tôi.
Mẫn Hoa đau đến mức phải xuýt xoa, cuối cùng mới chịu yên tĩnh.
Liên Ái Quốc cũng không dám đến gần anh cả, chỉ đứng ở phía xa cười làm lành, vỗ mông ngựa: "Mạt Mạt thật có bản lĩnh, sau này anh cả có thể hưởng phúc được rồi. Một năm có thể kiếm được không ít, làm việc hai năm rồi thì cũng đủ tiền cho bọn Thanh Nhân Thanh Nghĩa cưới vợ rồi."
Liên Quốc Trung đen mặt: "Tôi có bị tàn phế hay chết đâu mà phải để con gái kiếm tiền cho con trai lấy vợ hả? Con trai tôi lấy vợ không cần đến tiền lương con gái."
Liên Ái Quốc không ngờ rằng lại chụp phải móng ngựa, trong quan niệm của ông ta, nếu con gái chưa kết hôn thì tiền kiếm được phải đưa về nhà, không ngờ anh cả lại là người hiếm thấy như vậy, thế mà lại để cho Mạt Mạt giữ lại tiền.
Ánh mắt Liên Ái Quốc nhìn về phía Mạt Mạt cũng thay đổi, đây đâu phải là thỏi vàng ròng chứ, quả thật đây chính là ngọn núi vàng. Ai mà cưới được con bé còn không phát tài nữa sao, ấp úng nửa ngày liền vỗ đùi đen đét: "Ai cha, anh cả, anh cũng không được tùy tiện gả Mạt Mạt cho người ta đâu đấy, đây đâu phải là gả con gái đây, rõ ràng đây là đưa tiền cho người ta. Cho dù có gả cũng phải đòi cho được nhiều lễ hỏi một chút, nếu không sẽ lỗ nặng."
Giọng điệu Liên Ái Quốc đau đớn giống như gả con gái của ông ta vậy, Liên Quốc Trung giận đến mức muốn ném tách trà, bộ ông ta cho rằng ai cũng bán con gái giống như ông ta sao? Bàn tay Liên Kiến Thiết cầm tẩu thuốc cũng cứng ngắc, thằng con út không chỉ không biết nói chuyện mà còn ngu xuẩn nữa, nếu như không có ông ta để mắt đến thì sau nay the nao day?
Liên Ái Quốc còn muốn nói tiếp, Liên Kiến Thiết vừa nhìn liền thấy không xong. Nếu để con trai út nói tiếp thì có khi con trai lớn cũng sắp nổi bão rồi: "Được rồi, còn chưa uống rượu mà đã nói năng tầm bậy như thẳng say rồi, con ngậm miệng lại cho cha."
Trong lòng Mạt Mạt thầm vui vẻ, bộ dạng ông nội hận không thể bóp chết chú út quả thật rất thú vị đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận