Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 576. Mẹ 2

Chương 576. Mẹ 2Chương 576. Mẹ 2
Thẩm Phương lau khô nước mắt, cười,'Cả một nhà chúng ta rốt cục cũng đoàn viên, ông trời không tệ với tôi, tôi chết cũng không tiếc."
Mạt Mạt phát hiện, ông ngoại và bà ngoại chưa từng nhắc đến Miêu Niệm, xem ra Miêu Niệm cũng không phải là con trai của bà ngoại.
Vân Kiến là đứa nhỏ thông minh sớm, từ khi vào nhà vẫn luôn trầm mặc, nhất định đã phát hiện ra vấn đề từ trong thái độ của ông ngoại, hiện tại đang sững sờ nhìn bà nội.
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân đi đến bên người Vân Kiến, xoa đầu Vân Kiến, an ủi cậu bé.
Thẩm Phương có rất nhiều điều nói muốn nói với Điền Tình, nhất thời không chú ý đến cháu trai.
Thẩm Phương lôi kéo Điền Tình nói: "Trở về nước M, mẹ sắp xếp phòng cho con, mua cho con thật là nhiều quần áo, chuẩn bị rất nhiều món quà, trở vê nước, mẹ mang về một chút, bây giờ ở trong nhà tại Dương Thành, chờ con trở về, cho con xem."
Thẩm Phương nhắc đến quần áo, Miêu Chí lúc này mới nhớ tới, ông nói với Mạt Mạt: "Trong xe đều là đồ vật bà ngoại cháu mang tới, là cho hai anh em cháu đó, Lâm Sâm đi tìm Thanh Bách rồi, chờ bọn họ đến mang lên."
Thẩm Phương lúc này mới dời ánh mắt khỏi người Điền Tình, nhìn thấy Mạt Mạt, mắt sáng rực lên,"Con bé này quả nhiên giống bà, giống như thay được bà lúc còn trẻ!"
Miêu Chí cười,"May mắn mà có con bé này giống bà như vậy nên cả nhà chúng ta mới có thể đoàn viên."
Thẩm Phương ngoắc tay bảo Mạt Mạt đi qua, lôi kéo tay Mat Mạt,"Đây đều là ý trời, ông trời không đành lòng để cả nhà ta chia cách cho nên mới có thể để Mạt Mạt lớn lên giống bà như vậy."
Mat Mạt gọi," Bà ngoại."
Thẩm Phương vui mừng đáp lại,'ỪI"
Vân Bình lúc này tỉnh lại, đẩy cửa phòng khách ra, nhìn thấy Thẩm Phương, bạch bạch chạy tới,"Bà nội, bà nội."
Thẩm Phương đón lấy Vân Bình,'Coi một đầu mồ hôi này, vừa tỉnh ngủ hả?"
Vân Bình cười đáp,"Vâng, bà nội con nhớ bà lắm."
Thẩm Phương lau mồ hôi cho Vân Bình,'Bà cũng nhớ Vân Bình."
Vân Bình ở trong ngực Thẩm Phương nhìn Miêu Chí, tay nhỏ lôi kéo quần áo của Thẩm Phương,"Bà nội, ông ấy là ông nội sao?"
Thẩm Phương nhìn thoáng qua Miêu Chí, Miêu Chí hơi gật đầu, Thẩm Phương cười,'Đúng vậy, là ông nội, gọi ông nội đi!"
Vân Bình nhảy khỏi ngực Thẩm Phương, lôi kéo Vân Kiến "Anh trai, thật sự là ông nội." Vân Bình quay đâu vui sướng gọi,"Ông nội."
Vân Kiến lại ngậm chặt miệng, không nhìn Miêu Chí, nhìn về phía Thẩm Phương,"Bà nội, có phải bà có việc gì giấu diếm con không?"
Thẩm Phương trầm mặc một hồi, cười,"Biết ngay là không thể gạt được con, chờ người tới, nói cho con."
Vân Kiến ừm một tiếng, ôm em trai ngồi ở một bên, bất động.
Miêu Chí nhìn Vân Kiến, hỏi Thẩm Phương,"Đây chính là tiểu thần đồng mà bà nói?"
Thẩm Phương kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy, nhà chúng ta đều là nhân tài."
Miêu Chí hu một tiếng "Nhà họ Miêu chúng ta cũng không tệ.”
Tiếng đập cửa thùng thùng, Mạt Mạt đi mở cửa, cả nhà Liên Thanh Bách đến, Miêu Chí nói: "Thanh Bách, Tiểu Lâm, hai đứa xách đồ lên cho Mạt Mạt đi, ta đã làm ký hiệu, buộc dây màu lam là cho Mạt Mạt, màu xám chính là cho Thanh Bách.”
Liên Thanh Bách cùng Tiểu Lâm lại xuống lầu, Thẩm Phương nhìn Triệu Tuệ,"Vợ Thanh Bách phải không?”
Triệu Tuệ nhìn Thẩm Phương có vẻ ngoài giống Mạt Mạt, hào phóng gọi,"Bà ngoại."
Thẩm Phương đáp,'Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận