Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 179. Người không biết xấu h6l! 1

Chương 179. Người không biết xấu h6l! 1Chương 179. Người không biết xấu h6l! 1
Người không biết xấu hổi 1
Đến tám giờ rưỡi Trang Triều Dương mới đi, trong năm phút cuối cùng, anh dùng tất cả các phương diện phân tích Chu Dịch, thiếu chút nữa nói thẳng ra là người này biểu hiện trong ngoài không đồng nhất, vô cùng dã tâm, hư tình giả ý.
Hơn nữa Trang Triều Dương còn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, rất có khí thế nếu không tẩy não thành công cho Mạt Mạt thì sẽ không bỏ qua.
Mạt Mạt nghe đến mức muốn đánh người, đem bưu kiện đã chuẩn bị xong trước đó ném cho Trang Triều Dương, đóng cửa sổ kéo rèm cửa sổ, động tác nước chảy mây trôi.
Trang Triêu Dương sửng sốt một lát, nói chúc ngủ ngon, lúc này mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý mang theo bưu kiện rời đi.
Mạt Mạt nằm trên giường, nhịn không được cười khúc khích, Trang Triều Dương vẫn luôn bình tĩnh, thì ra cũng có lúc anh không bình tĩnh như vậy.
Trang Triều Dương về đến nhà, Trang Triều Lộ còn chưa ngủ, nhìn bưu kiện trong tay anh: "Mạt Mạt chuẩn bị à?"
"Dạ."
Trang Triều Lộ xách tới: "Rất nặng đấy, cô bé này chuẩn bị thứ tốt gì cho em đấy?" Trang Trieu Dương ngôi xuống hỏi: "Chị, chị không ngủ chờ em về là còn có việc gì sao?"
"Phải, chị muốn nhắc nhở em, em cũng phải cẩn thận hơn một chút, mấy bữa nay nhất định phải khiêm tốn."
"Chị cứ yên tâm đi, em biết làm như thế nào mà. Ngược lại chị phải xem lại mình ấy, nếu như ở nông thôn không thích ứng được thì nhất định phải viết thư cho em, có việc đừng tự mình gánh vác, trong nhà vẫn còn có em nữa mài!"
Trang Triều Lộ mệt mỏi xoa trán: "Chị cũng không cần em phải nhọc lòng đâu, được rồi, em cũng nhanh đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa."
"Chị, mấy ngày nay chị chưa được nghỉ ngơi cho tốt, chị cũng đi ngủ sớm một chút."
Trang Triều Lộ ừ một tiếng, chờ Trang Triều Dương bước vào trong phòng ngủ thì cô mới lấy ảnh chụp chung của hai vợ chồng ra. Trong đáy mắt nước mắt dâng lên nhưng rốt cuộc cũng cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng tự nhủ, cô là Trang Triều Lộ, cái gọi là yếu đuối không nên xuất hiện trên người cô, hít sâu vài hơi rồi cất ảnh chụp đi.
Trang Trieu Dương trở về phòng ngủ, Tô Khởi Hàng cũng không ngủ, hai mắt vô thần nhìn lên đỉnh màn: "Cậu út, nửa tháng nay cháu cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy."
Trang Triều Dương cởi áo khoác ra, nhìn thoáng qua Tô Khởi Hàng: "Đó không phải là giấc mơ đâu, tiểu bá vương không chịu nổi rồi à?"
Tô Khởi Hàng giọng mũi rất nặng: "Phải, trong lòng cháu rất khó chịu."
Trang Triều Dương xoa đầu Tô Khởi Hàng: "Sẽ ổn thôi, tất cả rồi sẽ ổn, cậu út không ở nhà, cháu là nam tử hán trong nhà, còn có em trai em gái cần phải chăm sóc nữa, cháu phải kiên cường lên."
Tô Khởi Hàng cho dù có vô pháp vô thiên như thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ. Cậu ôm eo Trang Triều Dương và nhún vai, nước mắt cậu thấm ướt thắt lưng Trang Triều Dương, Trang Triều Dương vỗ lưng cậu: "Khóc đi, khóc xong là tốt rồi."
Tô Khởi Hàng òa lên một tiếng rồi gào khóc. Cả hai ngày nay cậu đã chịu đủ mọi dày vò, sợ hãi, lo lắng, thấp thỏm, hoảng hốt, tất cả cảm xúc đánh thẳng vào người, cảm giác căng thẳng mấy hôm nay khi nhìn thấy cậu út, rốt cuộc đã đứt đoạn.
Lỗ tai Trang Triều Dương giật giật, rũ mi mắt xuống, Tô Khởi Hàng khóc rất nhiều, giọng cũng trở nên khàn khàn: "Cậu út, cháu không sao."
Trang Triều Dương cầm lấy bưu kiện của Mạt Mạt: "Ừ, đến xem mợ út của cháu chuẩn bị gì cho cậu này?"
Lòng hiếu kỳ của Tô Khởi Hàng bị khơi dậy, quệt nước mắt lung tung rồi lại gần, Trang Triều Dương cầm từng loại ra xem, cá khô đóng chai, mực khô, bốn quả đào, một gói kẹo nhỏ, mười quả trứng muối, một gói bánh bao súp, trên giấy kraft còn viết cách ăn nữa. Tô Khởi Hàng đã nửa tháng rồi không nhìn thấy hoa quả và kẹo: "Mợ út lấy đâu ra vậy?"
Trang Triều Dương vuốt túi kẹo, trong lòng cực kỳ mềm mại, cô nhóc chuẩn bị mấy thứ này là để cho bọn nhỏ.
Trang Triều Dương chỉ để lại bình cá khô cùng gói bánh bao súp, còn lại thì cất hết đưa cho Tô Khởi Hàng: "Cậu cũng không biết nữa, đây là mợ út cho các cháu, cất đi."
Tô Khởi Hàng đẩy trở về: "Cậu út, cháu có ngốc đâu, nếu cậu nói kẹo và trái cây thì cháu còn tin chứ trứng gà và mực rõ ràng là cho cậu."
"Thằng nhóc này, trong lòng cháu biết là được rồi, cất đi, cậu đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận