Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 483. Thật tàn nhẫn 1

Chương 483. Thật tàn nhẫn 1Chương 483. Thật tàn nhẫn 1
Thật tàn nhẫn 1
Khi một số người ghen tị đỏ mắt, đầu óc sẽ chập mạch, Cảnh Tinh Tinh chính là người như thế, cô ta bị Tôn Tiểu Mi đè trong đống tuyết, ướt sting thì không nói làm gì, tóc còn bị nhổ ra rất nhiều, da đầu đau đến co rút, miệng thì kêu cái gì mà tôi không biết.
Cảnh Tinh Tinh vừa hét lên, những người đang can ngăn buông ra, Tôn Tiểu Mi đỏ mặt: "Cô nói lại lần nữa?"
Cảnh Tỉnh Tỉnh vặn người hét lên: "Cô bảo tôi nói trăm lần thì cũng chỉ có câu đấy thôi, cô có bản lĩnh đánh tôi thì tại sao không có bản lĩnh đánh Hà Liễu chứ. Cô nhìn Hà Liễu và Hứa Thành liếc mắt đưa tình với nhau, đến cả rắm cũng không dám đánh, tìm tôi thì giỏi cái nỗi gì. Tôi nói cho cô biết, gà rừng mà nhà tôi ăn là của Hứa Thành đưa cho Hà Liễu đấy, đúng, còn có thịt cô mang về nữa, thật là ngon. Ha ha, bản thân không nỡ ăn thì đều vào trong bụng Hà Liễu, cô đi đánh cô ta đi."
Trông Tôn Tiểu Mi gầy thế thôi chứ sức chiến đấu để hạ gục đối thủ thì vẫn có, cô ấy lôi Cảnh Tinh Tỉnh qua, vả hai bên miệng: "Hai chị em cô không có ai tốt lành cả, cả nhà các người đều không phải người tốt, hôm nay tôi sẽ đánh chết cô."
Cảnh Tinh Tinh ôm đầu khóc nức nở, những người xem thấy sức của Tôn Tiểu Mi mạnh và nghĩ rang nếu cứ tiếp tục đánh sẽ có mạng người mất, vì vậy họ vội vàng kéo Tôn Tiểu Mi dậy.
Cảnh Tinh Tinh không còn bị Tôn Tiểu Mi đè trên người nữa, cô ta chống hai tay bò dậy. Cô ta bị sự tàn nhẫn của Tôn Tiểu Mi dọa sợ rồi, không dám nói lời nào nữa, liều mạng chạy về nhà.
Tôn Tiểu Mi hất người đang ôm mình ra, mọi người vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Tôn Tiểu Mi khóc, nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi. Tôn Tiểu Mi không rơi một giọt nước mắt nào, đứng thẳng lưng, còn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, sau đó xoay người đi lên lầu.
Nếu Tôn Tiểu Mi khóc, chắc chắn mọi người sẽ thông cảm, nhưng hiện tại Tôn Tiểu Mi không khóc, ánh mắt lạnh lùng, khiến mọi người có chút sợ hãi. Vợ Hứa Thành không phải người dễ chọc, lần này nắm được chứng cứ từ miệng Cảnh Tinh Tinh, chắc lại ầm ï rồi đây.
Đám đông giải tán, Mạt Mạt đứng một lúc cũng hết buồn ngủ, cô kéo Tề Hồng về nhà.
Te Hồng vỗ ngực: "Tôi sợ chết khiếp, ánh mắt của Tôn Tiểu Mi quá đáng sợ."
Mạt Mạt không sợ hãi, mặc dù cô không thể làm bạn với Tôn Tiểu Mi, nhưng cô hiểu Tôn Tiểu Mi: "Ảo tưởng của Tôn Tiểu Mi đã tan vỡ, trong lòng cô ấy không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ có hận thù."
"Tôn Tiểu Mi sẽ ly hôn sao?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không, cô ấy không cam tâm, một người phụ nữ chỉ còn nỗi hận rất đáng sợ, cô ấy sẽ nhịn, nhịn đến mức khiến Hứa Thành phát điên, cũng khiến bản thân cô ấy phát điên."
Te Hồng đồng cảm với Tôn Tiểu Mi: "Tại sao cô ấy lại làm như thế? Con người sống là vì chính mình."
"Bây giờ Tôn Tiểu Mi sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì, cô ấy sẽ dồn tất cả sự không cam lòng và oán giận của mình lên Hứa Thành. Thực ra Tôn Tiểu Mi rời xa Hứa Thành là chuyện tốt, Tôn Tiểu Mi xứng đáng với người tốt hơn."
Te Hồng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nhưng lần này Hà Liễu bị Cảnh Tinh Tinh bán đứng, tôi cảm thấy Hà Liễu không có gì để nói."
"Lần này Hà Liễu không cần phải ngụy biện nữa, Cảnh Tinh Tinh là chị họ của cô ta, lời nói của Cảnh Tinh Tinh có sức mạnh hơn bất kỳ ai khác. Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, mọi người nói về Hà Liễu như thế nào, trước đây Hà Liễu giả vờ ngoan hiền nhận được nhiều hảo cảm của mọi người, bây giờ tất cả mọi người đều tức giận vì đã bị lừa."
Tề Hồng rụt cổ: "Đúng thế, vừa rồi người đi trên đường đều đang mắng Hà Liễu, lúc này tôi mới phát hiện ra rằng có rất nhiều cách để mắng người."
"Không còn sớm nữa, cô mau trở về đi!"
Tề Hồng ngồi không nhúc nhích: "Hi hi, tôi không về đâu, tôi ở cùng cô một lúc."
"Hứa Thành và Hà Liễu sẽ không về sớm thế đâu, bọn họ đều đi ra ngoài dọn tuyết, cô chờ ở đây cũng không nghe được gì." Te Hồng kêu một tiếng "hả" rôi đứng dậy: "Vậy tôi vê nhà ngủ." "Mau trở về đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận