Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 699. Ông Già 1

Chương 699. Ông Già 1Chương 699. Ông Già 1
Trang Triều Dương lắc đầu "Không được, vợ chỉ có thể xem cho anh."
Mạt Mạt chỉ vào đồng hồ,"Đồng chí Triều Dương, anh nói chuyện với em một lúc thì con chúng ta cũng sắp về rồi."
Trang Triều Dương nghĩ tới niềm vui bất ngờ dành cho vợ, cúi đầu nhìn cả người mình, đứng trước gương xoay một vòng, im lặng hai giây, Đợi anh một lát."
"Dạ."
Mạt Mạt thâm đếm, đếm chưa tới sáu mươi cái thì Trang Triều Dương đã ra ngoài, mặc lại quân trang, đứng trước gương, hài lòng gật đầu, cơ thể này vẫn trẻ trung, có tỉnh thần!
"Đi thôi”
Mat Mạt thầm cười trộm,"Vâng."
Hai người Mạt Mạt xuống lầu, người hôm nay hình như hơi đông, lúc này Mạt Mạt mới nghĩ ra hôm nay là cuối tuần, có đơn vị nghỉ lễ.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương vô cùng nổi bật, Trang Triều Dương cả đường đi đều làm mặt lạnh lùng, chớ có lại gần tôi, mấy người muốn chào hỏi đều lùi bước.
Mãi cho đến khi lên xe bus, sắc mặt Trang Triều Dương mới hòa hoãn lại một chút. Mat Mat phì cười, véo trộm lòng bàn tay của Trang Triều Dương, Trang Triều Dương nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ, trong lòng không kìm được nghĩ tới chuyện không được phép miêu tả.
Mạt Mạt nhìn tai Trang Triêu Dương đỏ bừng, nghiến răng, đồ dâm dê.
Mat Mạt xuống xe,/Anh đưa em ra cửa trước làm gì?
"Đi theo anh rồi sẽ biết."
Mạt Mạt hiếu kì đi theo Trang Triều Dương, Trang Triều Dương đưa Mạt Mạt đi hết hai con ngõ, ban nãy vẫn là nơi vắng vẻ ít người, re một cái thì tới một con ngõ bình thường, ấy vậy mà lại đông người.
Trang Triều Dương đưa Mạt Mạt đến trước cửa một nhà, gõ cửa hai cái thì cửa được mở ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước ra, rõ ràng là quen Trang Triều Dương,"Đến rồi hả, nhanh vào đi."
Trang Triêu Dương đưa Mạt Mạt đi vào, người đàn ông kia cũng không nhiều lời, lấy đồ ra, đưa hộp cho Trang Triều Dương, Trang Triều Dương lấy ra một phong bì trong túi, người đàn ông cũng không đếm, rõ ràng là kiểu giao dịch không chỉ một lần.
Lúc Mạt Mạt đi ra ngoài, hiếu kì nhìn cái hộp không lớn trong tay Trang Triều Dương, đợi ra khỏi con ngõ đó,"Đây là quà tặng cho em hả?"
Đáy mắt Trang Triều Dương vụt qua ý cười,'"Đúng vậy." Mat Mạt xòe hai tay ra,"Thể đưa em đi!”
"Đợi một lát."
Mạt Mạt quan sát Trang Triêu Dương, không nhìn ra øì, Trang Triều Dương còn muốn tạo lãng mạn, Mạt Mạt vô cùng háo hức mong đợi.
Kết quả Trang Triều Dương tìm được nơi không có người, ngồi xổm xuống, Mạt Mạt nhìn hai giây, cô quả nhiên không thể quá hy vọng, Trang Triều Dương có thể tặng quà đã là không tồi rồi, anh sao có thể nghĩ ra sự lãng mạn.
Trang Triều Dương vây tay, cả đầu Mat Mat toàn là sọc đen cũng ngồi xuống, hai người chạm trán vào nhau, Trang Triều Dương mở hộp ra, hai mắt Mạt Mạt mở to,'Sao anh biết em muốn máy ảnh?"
"Lần trước đến thủ đô, đi qua cửa kính cửa hàng nước ngoài, mắt em cứ nhìn vào đó mãi."
Mat Mat cảm động,"Lần trước tới thủ đô, anh đã mua máy ảnh hả?"
"Không có đâu."
Mat Mạt "..."
Trang Triều Dương thấy vẻ mặt cứng ngắc của vợ, cười ha ha, thấy vợ muốn đánh mình thì kéo tay vợ,'Lần trước thời gian gấp quá, không có kịp, đến thủ đô phải ở mãi trong bộ độ, cũng không có thời gian, lần trước đi đón em anh mới tìm được Lão Triệu."
"Người đàn ông ban nãy là làm gì đó! Máy ảnh mà cũng có thể kiếm được." "Nếu em muốn biết, trên có chính sách dưới có đối sách, Lão Triệu bao nhiêu năm nay toàn làm chuyện này, anh quen ông ấy nhiều năm rồi, chẳng có thứ gì là ông ấy không kiếm ra được."
Mạt Mạt cảm khái, đúng là thời đại nào cũng có người tài mài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận