Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1737. -

Chương 1737. -Chương 1737. -
Từ đó Tôn Nhuy yêu thích Giai Giai, yêu thích vô cùng nhanh, Tiểu Khả cũng không ở nhà, Giai Giai hoàn toàn biến thành quả vui vẻ, hơn nữa đùa với Giai Giai, còn có thể nhân tiện đùa với Thất Cân, đơn giản vui vẻ ngoài ý muốn.
Mạt Mạt rất hiểu con trai mình, nhìn Thất Cân giống như thấy Giai Giai rất phiền, nhưng trong lòng không chừng thích nhiều ấy chứ!
Nếu như Thất Cân không thích người nào, thì sẽ không nhìn thẳng, còn có thể tùy ý để cho Giai Giai ở trên đầu cọp nhổ lông?
Giai Giai thật đúng là con cáo nhỏ, cáo mượn oai hùm, mượn khuôn mặt lạnh lùng của Thất Cân, bắt nạt không ít bạn nhỏ, đương nhiên cũng không phải thật sự bắt nạt, chỉ là thích xem các bạn nhỏ gặp chuyện không may, được rồi, con bé này là đứa nghịch ngợm.
Thứ bảy, Mạt Mạt dẫn hai đứa nhóc đến công ty, bởi vì Thất Cân tới, Giai Giai không chịu ngồi yên, kéo Thất Cân muốn ra ngoài chơi.
Thất Cân dẫn theo Giai Giai cũng không đi xa, Ở ngay dưới lầu, lúc trở về, trong tay nhất định tất cả đều là đồ ăn.
Mạt Mạt nhìn Giai Giai cúi đầu: "Như này là không vui hả?"
Giai Giai chỉ hai ngón tay vào nhau: "Di ơi, cháu không nên, không nên giau tiên."
Mạt Mạt: ".."
Sao cô thấy con trai rất tức giận, Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn trần nhà, phong cách hai đứa bé này có chút không đúng, con trai sao giống như là vợ phát hiện chồng giấu tiền vậy nhỉ?
Mạt Mạt nghĩ như vậy, bật cười vui vẻ, Thất Cân thấy vậy, cảm thấy mẹ đang là chỗ dựa cho Giai Giai: "Mẹ, em ấy đã mập lắm rồi, không thể ăn linh tinh nữa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Đây là Thất Cân đã hỏi anh hai, anh hai nói, đồ ăn vặt không thể ăn nhiều, nhất là là trẻ con.
Mạt Mạt ho khan một tiếng, nói với Giai Giai: "Không phải anh hung dữ với Giai Giai."
Giai Giai ngẩng đầu: "Cháu biết, anh lo lắng cho cháu, thương cháu, sợ sức khoẻ cháu không tốt, cháu sai rồi, không nên giấu tiền, anh ơi, tha thứ cho em đi"
Thất Cân nghiêm mặt, còn cố ý dừng lại một chút, cũng không căng thẳng bao lâu: "Không có lần sau nữa."
Mat Mạt: "..."
Coi như cô đã thấy rõ, Giai Giai đã hoàn toàn nắm được tính cách của Thất Cân.
Giai Giai nhìn đồ ăn vặt mà anh nhỏ đang ăn, từng lần một nói với chính mình không thèm, nhưng hai mắt vẫn luôn không chớp, miệng cũng đang nuốt nước miếng. Thất Cân ăn nhanh hơn, đã ăn xong rôi, bất đắc dĩ sờ lên cái bụng nhỏ mập mạp của chính mình, cậu bé mập rồi, hung hăng trừng mắt với Giai Giai, nhưng nhìn thấy nước miếng của Giai Giai, hít vào mấy hơi, mới không nổi giận.
Giai Giai thấy ăn hết rồi, mặt như đưa đám một lúc, sau đó thấy Mạt Mạt không đi làm, lạch bạch chạy tới: "Dì ơi, cháu phát hiện, có người đi theo sau cháu và anh nhỏ, người đi theo chúng cháu, rất kỳ lạ, vì sao nhất định phải vây kín đầu chứ!"
Giọng của Mạt Mạt cao thêm mấy phần: "Có người đi theo hai đứa?"
Giai Giai gật đầu: "Vâng, ban đầu không có chú ý, về sau chú ý thấy."
Mạt Mạt nhìn về phía Thất Cân, Thất Cân chỉ nhìn chằm chằm Giai Giai, thật sự không để ý sau lưng, lắc đầu: "Con không chú ý tới."
Giai Giai vỗ lên ngực mình: "Cháu chú ý tới, dì ơi, thật sự có người đi theo chúng cháu, tin tưởng Giai Giai."
Cô bé có khí thế kẻ nào tin ta thì sẽ trường sinh bất tử, Mạt Mạt tin.
Mạt Mạt hỏi: "Giai Giai, còn có thể nhớ kỹ, cao bao nhiêu, có gì đặc trưng không?”
Giai Giai mê mang: “Cái gì?”
Thất Cân trực tiếp nói linh tinh: "Hình dạng thế nào, em nhớ kỹ cái gì thì nói hết ra."
Giai Giai lúc này đã hiểu: "Hình dáng không nhìn thấy, che chăn rất kỹ, cháu chỉ có thấy được là tóc dài, là một dì, rất gây, những thứ khác thì không nhớ rõ."
Trực giác của Mạt Mạt nói cho cô biết, người này chắc là Lý Thư, Lý Thư chạy rồi, vẫn luôn không lộ mặt, Mạt Mạt nhịn không được suy nghĩ nhiều hơn, Lý Thư là theo dõi cô, hay là theo dõi bọn nhỏ.
Bây giờ nghe Giai Giai nói, chắc là theo dõi bọn nhỏ, Mạt Mạt lo lắng, Lý Thư này, trốn tránh lâu như vậy, chúng bạn xa lánh, nhất định là biến thái, biến thái, nhất định muốn trả thù.
Mạt Mạt nhìn Thất Cân: "Sau này mẹ đưa đón con đến trường, đừng dẫn Giai Giai ra khỏi cửa."
Vẻ mặt Thất Cân nghiêm túc: "Vâng."
Giai Giai rất ngây thơ, cũng gật đầu liên tục: "Vâng."
Thất Cân: "Em nghe hiểu cái gì mà đồng ý?"
Giai Giai mờ mịt nhìn Mạt Mạt: "Dì nói vĩnh viễn là đúng"
Giai Giai cho rằng lời này hình như không có bao nhiêu sức thuyết phục, cuối cùng lại thêm một câu: "Ông nội nói."
Vốn dĩ thần kinh Mạt Mạt đang rất căng thẳng, bị Giai Giai làm trò, lại thoải mái, ôm lấy Giai Giai, ừm, con bé này quả thực hình như mập thêm rồi.
Giai Giai cảm thấy trên người dì thơm mát, Mạt Mạt thơm Giai Giai một cái, đứa nhỏ này thật đúng là cứu tỉnh, được rồi, Mat Mạt cũng say mê Giai Giai rồi.
Mạt Mạt bảo Thất Cân dẫn Giai Giai đi ra ngoài chơi, gọi điện thoại cho Lý Vinh Sinh: "Hình như là Lý Thư, cô ta chắc là ở ngay thành phố ZI"
Lý Vinh Sinh: "Em biết rồi, chị, chị cũng cẩn thận một chút."
Mạt Mạt: "Ừm."
Mạt Mạt cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Tôn Nhuy, bây giờ Tôn Nhuy tiếc mạng vô cùng, bày tỏ biết rồi, sau đó Mạt Mạt thấy được bảo vệ.
Bởi vì Lý Thư xuất hiện, tất cả mọi người đều căng thẳng, không nghĩ tới bảo Lý Vinh Sinh, Lý Thư lại chạy.
Lý Vinh Sinh đến nhà Mạt Mạt: "Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút đã bắt được, Lý Thư quá giảo hoạt."
"Em cũng đừng sốt ruột, chị đoán cô ta không nỡ rời khỏi thành phố Z."
"Em cũng cảm thấy thế, chỉ sợ lần này kích thích cô ta, Lý Thư bí quá hoá liều."
Mạt Mạt cũng cảm thấy, vẫn nên nhắc nhở Lý Vinh Sinh: "Hình như cô ta hận em nhất, em cũng cẩn thận thêm một chút!"
Lý Vinh Sinh: "Em vẫn luôn không hiểu rõ, Lý Thư làm sao lại hận em như vậy, theo lý thuyết, em và cô ta chưa từng gặp nhau!"
Mạt Mạt im lặng, cô biết, nhưng không thể nói. Mat Mat đổi de tài: "Không nghĩ tới cô ta nữa, nói một chút về vấn đề của em đi, tháng này lại có người muốn thông qua chị giới thiệu con gái cho em, em nghĩ như thế nào."
Lý Vinh Sinh hiện tại là người thứ năm trong số những người cao siêu, mỗi tháng đều có người dẫn con gái tới chỗ Mạt Mạt, không có cách nào cả, Mạt Mạt cũng không biết làm sao mẹ của Lý Vinh Sinh lại tin tưởng như thế, vậy mà tin vào ánh mắt của cô, như thế rất tốt, cũng không đi tìm mẹ của Lý Vinh Sinh, ngược lại tìm đến cô.
Lý Vinh Sinh ngại ngùng: "Chị, thêm phiền phức cho chị rồi."
"Phiền phức thì không phiền phức, chủ yếu là ý của em."
Lý Vinh Sinh cũng thấy phiền: "Em không muốn kết hôn sớm như vậy, chờ một chút, chí ít làm xong công trình đã."
"Vậy được, chị biết trả lời thế nào rồi."
Lý Vinh Sinh là lần đầu tiên nhìn thấy bé mập Giai Giai, Giai Giai cũng không sợ người lạ, nhìn chằm chằm vào Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh sờ lên mặt mình, gần đây có chút bận bịu, quả thực tiều tụy.
Cuối cùng Giai Giai còn đang nhìn, Lý Vinh Sinh hỏi: "Giai Giai sao cứ nhìn chú vậy?"
Giai Giai hai mắt sáng lấp lánh: "Chú lớn lên rất đẹp trai." Mat Mạt nhìn ve phía Lý Vinh Sinh, khoan hãy nói, Lý Vinh Sinh trưởng thành quả thực rất đẹp trai, Giai Giai có ánh mắt.
Lý Vinh Sinh cười: "Cháu mới bao nhiêu tuổi, đã biết đẹp trai rồi?"
Giai Giai không phục: "Cháu biết, trên TV có, chú đẹp trai, anh nhỏ xinh đẹp, chú ơi, cháu cho chú biết, đừng thấy anh nhỏ xụ mặt, thật ra anh ấy cười rộ lên rất dễ nhìn, giống như là tiên nữ vậy."
Tiên nữ Thất Cân đứng sau lưng Giai Giai, vô cùng muốn dán giấy niêm phong lên miệng Giai Giai, hình tượng nhiều năm của cậu bé, lần này bị cô bé hủy hết rồi.
Thất Cân đau buồn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận