Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 369. Kịch tính 1

Chương 369. Kịch tính 1Chương 369. Kịch tính 1
Kịch tính 1
Ánh mắt Cảnh Tinh Tinh né tránh: "Tôi có mưu đồ gì với cô được chứ, cô chỉ là một người bình thường thôi, có cái gì khiến tôi phải nhớ thương đâu. Cô nói một câu rõ ràng đi, rốt cuộc cô có đi không?"
Không đợi Mạt Mạt trả lời thì đã có người trả lời thay cho Mạt Mạt, giọng nói vừa kích động vừa vang đội: "Con bé ở trong khu nhà này, không đi đâu hết."
Mạt Mạt sửng sốt, ai đang nói chuyện vậy?
Sắc mặt Cảnh Tinh Tinh trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ đang đi vào giữa đám người, giọng nói cũng lắp bắp hẳn: "Ông... ông... ông Miêu."
Ánh mắt Miêu Chí sắc bén giống như đang lăng trì Cảnh Tinh Tinh: "Ông đối xử với cháu cũng không tệ, thế mà cháu lại báo đáp ông như thế sao?"
Cảnh Tinh Tinh cuống quít lắc đầu: "Không phải, không phải, ông Miêu, ông nghe cháu giải thích đã."
Kịch bản này biến hóa hơi nhanh, mọi người vây xem chỉ thấy ngơ ngác. Mọi người đều đang sống trong khu nhà này nên đương nhiên biết ông cụ Miêu là ai, nhưng nhìn ông cụ Miêu hình như không phải đến làm chỗ dựa cho Cảnh Tinh Tinh mà giống như là đang chất vấn Cảnh Tinh Tinh vậy? Tình huống này là thế nào đây?
Miêu Chí đưa tay lên: "Đừng nói nữa, ông sẽ tự mình đánh giá. Ông sẽ không còn nể tình mẹ cháu nữa, đây là lần cuối cùng, cháu xem mà làm đi!"
Cảnh Tinh Tinh thật sự hoảng hốt: "Ông Miêu, ông nghe cháu giải thích đã, chuyện không phải như ông nghĩ đâu."
"Đừng có gọi ông là ông Miêu nữa, chúng ta chưa từng có bất cứ quan hệ øì cả, trước kia không có, sau này cũng càng không có. Đồng chí, xin hãy gọi tôi là thủ trưởng. Còn nữa, đừng có dùng tên tuổi là cháu gái nuôi của tôi để làm việc nữa. Miêu Chí tôi chưa từng có người nào là cháu gái nuôi."
Cảnh Tinh Tinh đặt mông ngồi trên mặt đất, xong rồi, hôm nay nhiều người như vậy, chỉ một lát nữa thôi nhất định chuyện này sẽ truyền khắp khu nhà.
Mạt Mạt cũng thực sự bối rối, tại sao cô lại cảm thấy ông cụ Miêu là vì cô nên mới nổi giận với Cảnh Tỉnh Tinh đây?
Miêu Chí giải quyết Cảnh Tinh Tinh xong, quay đầu lại nhìn về phía Mạt Mạt. Mấy đầu ngón tay của ông cũng run lên: "Giống, quá giống, thật sự quá giống."
Ngay cả Te Hồng cũng choáng váng, tình huống này là sao chứ? Nhìn trạng thái của ông cụ Miêu, chẳng lẽ Mạt Mạt chính là người mà ông cụ Miêu muốn tìm sao? Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy à? Nếu sớm biết như thế thì lần trước đi gặp ông cụ Miêu cứ dẫn Mạt Mạt đi cùng là được rồi, nói không chừng hai ông cháu đã sớm nhận nhau. Nhưng mà bây giờ nhận nhau cũng tốt, vả mặt Cảnh Tỉnh Tinh thật đau, sảng khoái quá.
Mạt Mạt nhìn thấy diện mạo của Miêu Chí cũng hơi ngẩn ra, thấy ông ấy có nét giống mẹ cô. Không đúng, là mẹ giống ông cụ Miêu mới phải. Người ta đều nói con gái giống cha, chẳng lẽ mẹ cô chính là đứa con gái mà ông cụ Miêu đang tìm?
Mạt Mạt bị ý nghĩ này làm cho kinh hãi.
Tê Hồng không quấy ray ông cụ Miêu và Mat Mạt, quay sang hỏi Lâm Sâm: "Hai người tới cũng quá đúng lúc rồi, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Sâm nói: "Tất nhiên là công lao của tôi rồi. Anh trai cô gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nhắn cho cô biết là chị dâu cô đã sinh một bé gái. Tôi đến tìm cô, ở cổng nhìn thấy cô đang đứng cạnh một người, đó không phải là người mà ông cụ Miêu đang tìm đó sao? Nghĩ thế nên tôi lập tức quay xe trở về, còn có thể tới đúng lúc như thế này là nhờ kỹ thuật lái xe của tôi rồi."
"Thì ra là như vậy." Tề Hồng cười: "Tôi sẽ ghi nhớ công lao của anh."
Ông cụ Miêu quan sát Mạt Mạt xong lại cẩn thận xác nhận: "Mẹ cháu có phải tên là Miêu Tình không?"
Mạt Mạt sửng sốt, mẹ cô không phải mang họ Miêu: "Mẹ cháu tên là Điền Tình, không phải là Miêu Tình đâu ạ.”
Ông cụ Miêu lại hỏi: "Có phải bà ngoại cháu tên là Thẩm Quân Như không?" Mat Mạt mở to hai mắt: "Đúng vậy, bà ngoại cháu tên là Thẩm Quân Như."
Ông cụ Miêu kích động kéo tay Mạt Mạt: "Ông, ông là ông ngoại của cháu, là ông ngoại ruột thịt."
Mạt Mạt: "Nhưng mà mẹ cháu họ Điền mà."
Ông cụ Miêu nắm chặt tay Mạt Mạt: "Ngốc quá, Miêu và Điền chỉ khác nhau một chữ thảo thôi, họ Điền là do họ Miêu đổi thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận