Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1754. -

Chương 1754. -Chương 1754. -
Mạt Mạt không muốn quan tâm đến chuyện của Đại Song, Đại Song khóc đến, nhất định là có chuyện, trực tiếp mở miệng: "Quay về đi, chỗ này của dì không giúp được cháu."
Đồng tử Đại Song hơi co lại, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho cô bé hay sao? Sự oán hận trong lòng Đại Song càng lớn dần lên, cô bé oán hận tất cả mọi người, tất cả đều không công bằng với cô bé.
Đại song quỳ gối trước mặt bà ngoại, bà ngoại mặc kệ cô bé, cầu xin cậu út, cậu út còn không thèm nhìn cô bé, vẫn luôn ở phòng làm việc, cầu xin Tiểu Song, Tiểu Song chỉ nói với cô bé: "Chị, chị đừng làm loạn nữa, tiếp tục làm loạn nữa thì một chút tình cảm cũng bị mất, coi như em van xin chị đấy."
Về phần đứa nhỏ nhất, cô bé đã không coi con bé kia như em gái nữa, mẹ làm người thứ ba đẻ ra, là sự sỉ nhục, nhưng vì tiền đồ, cô bé vẫn phải cầu xin, nhưng con bé con kia vậy mà lại tránh cô bé.
Đại Song buông thõng tay, nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, khóc câu xin Mạt Mạt: "Dì Liên, cháu thực sự không còn cách nào cả, cháu không còn ai có thể cầu xin, cháu van xin dì giúp cháu nói một câu, sau này nhất định sẽ nghe lời, nhất định sẽ nghe lời, giúp cháu nói với tổng giám đốc Tôn một tiếng, đừng giải trừ hợp đồng với cháu."
Mạt Mạt bị khóc đau cả đầu: "Đại Song, chuyện của mình làm thì mình phải tự gánh chịu hậu quả, đạo lý này cháu đã hiểu từ lâu, cháu cũng không còn nhỏ, nên chịu trách nhiệm cho những chuyện mà mình đã làm, dì không giúp được cháu, trở về đi!"
Đại Song nhận lấy đả kích, lảo đảo lui về phía sau một bước: "Dì Liên, chỉ giúp cháu nói một câu, chỉ một câu, cháu van xin dì."
Mạt Mạt chỉ ra cửa: "Đi đi."
Đại Song nhìn đầy tuyệt vọng, cô bé đã không còn có thể lại đi cầu xin ai khác nữa, trong lòng lửa hận bốc cháy lên, cuối cùng bạo phát: "Cháu biết, mọi người đều gai mắt với cháu, bởi vì mẹ cháu, mọi người vẫn luôn có thành kiến với cháu, từ lúc cháu bắt đầu vào đại viện, mọi người đã dùng thành kiến nhìn cháu, sai lầmcủame cháu, thì có liên quan gì đến cháu, vì sao lại đối xử với cháu như vậy."
Màng nhĩ của Mạt Mạt đau nhức, Đại Song kêu khóc, hiện tại Mạt Mạt nói cái gì, Đại Song cũng nghe không vào, Tùng Nhân đen mặt, đứng dậy định đưa Đại Song ra ngoài.
Tâm Bảo đè tay Tùng Nhân lại, nhỏ giọng nói: "Anh không thể động thủ, động thủ thì bàn giao với nhà sát vách thế nào, người ở đại viện làm sao nhìn."
Tùng Nhân thở ra một hơi, ngồi im bất động, cậu đã kết hôn rồi, Đại Song còn chưa trưởng thành, cậu mà động thủ thì lại thành không đúng, khỏi phải quan tâm đến mình có bao nhiêu lý lễ.
Hơn nữa Tâm Bảo không nói, hiện tại Đại Song cực đoan như thế, ngộ nhỡ mình động vào lại ăn vạ thì sao! Thật sự không đáng.
Tâm Bảo cũng không ngốc, Đại Song la hét như vậy, nhà bên phải cũng sẽ nghe được.
Đại Song cũng chỉ phát tiết, căm tức nhìn Thất Cân, căm tức nhìn Tùng Nhân: "Mấy người đều chán ghét tôi, mấy người ngồi tít trên cao, có cha lợi hại, có mẹ hoàn mỹ, hu hu..."
Đại Song càng nói càng thương tâm, gào khóc, ban đầu Mạt Mạt còn tức giận, về sau thì không tức giận nữa, bởi vì không đáng, xưa nay Đại Song không tự tìm nguyên nhân từ bản thân, đứa trẻ như vậy, đã không còn lý do để cho người ta tức giận.
Tiếng khóc của Đại Song nhà đã nghe được, Tiết Nhã và Dương Lâm đều tới, mặt Tiết Nhã đỏ lên, lần này quá mất mặt, không, phải là đã không còn mặt mũi để mà mất nữa, Tiết Nhã đi qua đây, ngày sau cô ấy cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu trước mặt Mạt Mạt nữa.
Vốn dĩ quan hệ đã nghiêng ngả lại ngả nghiêng lần nữa, Tiết Nhã đi vào phòng khách thì không dám nhìn sang Mạt Mạt.
Dương Lâm vẫn luôn lạnh mặt, trên người tản ra sự lạnh lễo, cậu ấy hối hận rồi, lúc Đại Song tới, cậu ấy không nên không gặp, nên tiễn thẳng Đại Song ra ngoài, đưa Đại Song đi mới đúng, nhưng bây giờ nói øì cũng đã muộn rồi.
Dương Lâm áy náy nhìn Mạt Mạt: "Dì Liên quấy rầy rồi, hôm nay thực sự thật có lỗi, cháu đưa Đại Song về trước." Mat Mat phat tay, bây giờ cô nghe mà đầu cũng đau.
Dương Lâm đỏ mặt, cũng không dám nhìn Tùng Nhân, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của Tùng Nhân, đã ầm ï ra việc này, chỉ có thể đợi hôm nào rồi lại nói xin lỗi.
Dương Lâm túm lấy Đại Song, Đại Song căm hận, cắn mạnh vào tay Dương Lâm, tay chảy máu, Dương Lâm cũng không buông ra, nhưng Tiết Nhã thì không chịu được.
Dương Lâm mới là cục cưng quý giá của Tiết Nhã, cháu gái cũng phải xếp sau, Tiết Nhã thấy Đại Song còn đang nổi điên, tức giận muốn chết, trực tiếp cho Đại Song một cái bạt tai.
Cuối cùng Đại Song đã bình tĩnh lại, ôm lấy gò má, ngây ngốc, đột nhiên sức lực bạo phát, đẩy tay Dương Lâm ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiết Nhã: " Cháu hận bà, tôi hận mấy người, tôi hận tất cả mấy người, a!"
Đại Song kêu lên một tiếng, đẩy cửa chạy ra ngoài, Tiết Nhã mờ mịt, ý hận của Đại Song giống như Dương Tuyết lúc trước, Tiết Nhã không trụ nổi nữa, chịu không được kích thích, lập tức ngất đi.
Bây giờ lại náo nhiệt hơn, Mạt Mạt vội vàng đứng dậy ấn vào huyệt nhân trung cho Tiết Nhã, Tiết Nhã mới tỉnh, Mạt Mạt đỡ Tiết Nhã đứng lên, cô ấy giống như người đã mất hồn.
Dương Lâm lo lắng vô cùng: "Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện." Tiết Nhã xua tay: "Mẹ không sao, mẹ không sao, mau đi xem Đại Song một chút, đứa nhỏ này lại chạy mất lúc này, buổi tối rất loạn, nó là một cô bé, đừng để xảy ra chuyện gì."
Dương Lâm đen mặt: "Nó không biết tốt xấu, hận chúng ta, mẹ còn quan tâm nó làm gì?”
Tiết Nhã không còn sức lực nói: "Nó có hận cũng là đứa trẻ con, chúng ta không thể để cho nó xảy ra chuyện, thật sự xảy ra chuyện, mẹ cũng không có mặt mũi để sống."
Tiết Nhã nói đến đây, giọng điệu gấp gáp, đêm hôm khuya khoắt, thật sự dễ xảy ra chuyện.
Dương Lâm: "Được, con đưa mẹ trở về, con lập tức đi tìm nó."
"Không cần, tự mẹ có thể trở về, con đi nhanh đi, tìm thấy nó thì đưa trở về."
Dương Lâm không thể lay chuyển được mẹ, chỉ có thể đi.
Mạt Mạt tiễn Tiết Nhã, Tiết Nhã không cho, Mạt Mạt đợi Tiết Nhã đi rồi, nói với Tùng Nhân: "Con cũng lái xe ra ngoài tìm xem, dì Tiết của con nói đúng, chớ để xảy ra chuyện, nhất là từ nhà chúng ta đi ra, thật sự xảy ra chuyện, chúng ta cũng nói không rõ."
Tùng Nhân vốn dĩ không muốn động, nghe lời này, vội vàng đứng lên: "Bây giờ con đi tìm."
Tâm Bảo cũng đứng dậy: "Mẹ, con cũng đi theo cùng" Mat Mạt nói: "U, đi đi, mang theo điện thoại."
Tùng Nhân và Tâm Bảo đều đi rồi, Mạt Mạt xoa mí mắt, đây lại là chuyện øì chứ!
Thất Cân thấy mẹ đau đầu, đứng dậy: "Mẹ, con bóp đầu cho mẹ nhé!"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không sao."
Giai Giai càng ghét người xấu hơn, tức giận, cái miệng dẩu lên cũng có thể treo đồ được rồi, Mạt Mạt nhìn Giai Giai, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mạt Mạt không có tâm trạng xem tỉ vi, thời gian càng lâu, trong lòng Mạt Mạt càng nặng nề, còn chưa tìm được Đại Song.
Mạt Mạt cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, thật sự xảy ra chuyện, cho dù không liên quan đến nhà Mạt Mạt, nhưng suy cho cùng cũng không tốt.
7h, Mạt Mạt bảo Thất Cân dẫn Giai Giai lên lầu đi ngủ.
Thất Cân lắc đầu, anh cả và chị dâu còn chưa trở về, không nghe thấy kết quả, cậu bé không đi đâu cả.
Giai Giai cũng bất động, Mạt Mạt nói không thông hai đứa bé, chỉ có thể cùng nhau chờ.
Tám giờ, Tùng Nhân và Tâm Bảo trở về, mặt Tùng Nhân vẫn luôn xám xịt, Mạt Mạt vội hỏi: "Đã tìm thấy Đại Song chưa? Nó không xảy ra chuyện gì chứ!"
Tâm Bảo thay giày đi vào: "Mẹ, đừng lo lắng, không xảy ra chuyện gì." Giọng điệu của Tâm Bảo cũng không thoải mái, có thể thấy được bị tức quá sức.
Mat Mạt: "Tìm thấy nó ở đâu? Sao giờ các con mới về?"
Tùng Nhân rót một chén nước, mới tiêu tan bớt một chút tức giận: "Chúng con xuôi đường không tìm được Đại Song, về sau đụng phải Dương Lâm, Dương Lâm cũng sốt ruột, thực sự không có cách nào khác, chỉ có mấy người chúng con căn bản không đủ, Dương Lâm gọi điện thoại gọi người đến, mọi người cùng nhau tìm, càng tìm càng nóng vội, cuối cùng vừa hay rất tốt, tìm được ở quán rượu, còn đang uống rượu nữa!"
Tâm Bảo tiếp lời: "Dương Lâm nổi cơn thịnh nộ ngay tại chỗ, cho Đại Song hai cái bạt tai, kết quả bị đập vào đầu, đưa đến bệnh viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận