Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1557. -

Chương 1557. -Chương 1557. -
Hiện tại Tùng Nhân chỉ muốn ngủ, nhìn dáng vẻ mẹ lo lắng, Tùng Nhân cảm thấy, mẹ đã có tuổi rồi, IQ cũng giảm sút, cậu là học bá đó, cảm thấy mình rất bị khinh bỉ: "Mẹ, con là học bá vàng ròng, thuần đó"
Mạt Mạt: "...
Tức thật, cô bị con trai rất khinh bỉ rồi!
Tùng Nhân thấy sắc mặt của mẹ không đúng lắm, giống như bị lửa đốt đít, cũng mặc kệ những bạn học sau lưng, lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài, nháy mắt đã không thấy hình bóng đâu.
Mạt Mạt nhịn một chút, cuối cùng nhịn không được, gào lên: "Thằng nhóc thối, có bản lĩnh thì con đừng về nhà nữa."
Mạt Mạt đen mặt, Thất Cân nghiêng đầu nhìn mẹ, thân hình nhỏ bé run lên, anh cả còn nói tính khí của mẹ thay đổi đã tốt hơn rồi, sao cậu bé có cảm giác, càng ngày càng kém vậy!
Ông cụ non Thất Cân muốn thở dài, trong nhà có một anh trai thường xuyên muốn tìm đường chết, mau chóng bắt lại!
Mạt Mạt vốn dĩ còn nghĩ Tùng Nhân thi đại học xong, dẫn Tùng Nhân đi mua máy ghi âm mà nó muốn nữa! Nhưng bây giờ cô không vui rồi, về nhà.
Thất Cân tự thắt dây an toàn: "Mẹ, anh cả có tiền, anh ấy có chỗ để đi." Tung Nhan neu nhu nghe duoc loi ma That Can nói, nhất định lệ rơi đầy mặt, người chuyên gia đẩy anh nó vào hố, ngoại trừ Thất Cân không có ai khác!
Mạt Mạt cong khóe miệng: "Nó sẽ về nhà, lát nữa sẽ ngoan ngoãn trở về."
Thất Cân nhăn cái mũi nhỏ, sau đó 6 một tiếng: "Anh cả không mang tiền."
Mạt Mạt khởi động xe: "Hôm nay thi đại học, anh cả con chỉ được cầm theo vở và bút."
Thất Cân híp mắt, âm thâm muốn giở trò xấu, anh cả quá không được lòng người, trung thực bắt nạt cậu bé, hiện tại quai hàm đều đau đâu! Không thêm chút lửa thì có lỗi với chính mình.
Thất Cân: "Anh cả sẽ đi tìm anh Dương Lâm thêm mấy ngày không?"
Mạt Mạt nhíu mày, con trai út đang trả thù Tùng Nhân đây mài!
Dù sao Mạt Mạt cũng đã nghe lọt rồi, rất nhanh quay trở lại nhà, trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Lâm, thời gian này Dương Lâm không phải ở cửa hàng thì là ở ký túc xá, trong nhà có số điện thoại.
Mạt Mạt tìm được số điện thoại ký túc xá của Dương Lâm, ý tứ rất rõ ràng, không giữ Tùng Nhân, bảo Tùng Nhân lập tức chạy về, nếu không sẽ tịch thu kim khố của Tùng Nhân.
Mat Mạt giao phó xong, đi thẳng lên lầu.
Hiện tại bọn nhỏ đều lớn rồi, Tùng Nhân ngủ một mình. Hai năm trước Tùng Nhân và Dương Lâm cùng nhau buôn bán, kiếm được không ít tiền, Tùng Nhân đều để ở trong sổ tiết kiệm tiền lì xì, sổ tiết kiệm ở ngay trong tủ đầu giường.
Mạt Mạt vừa tìm đã thấy, Mạt Mạt không tò mò con trai có bao nhiêu tiền, cũng không mở ra nhìn, chủ yếu là muốn cho Tùng Nhân một bài học, thằng nhóc này, thật sự là càng lớn càng không có chừng mực.
Mạt Mạt rất bình tĩnh chờ Tùng Nhân về nhà, rất nhanh Tùng Nhân iu xìu iu xiu đầu cụp xuống, đây là sách lược giả vờ để được thông cảm.
Mạt Mạt cũng không thể không thừa nhận, trong nhà phương pháp của người nào sâu, duy chỉ có Tùng Nhân nắm được tinh tuý.
Mạt Mạt còn lâu mới mắc mưu, Tùng Nhân thấy vậy nhụt chí, rất nhanh đã lấy lại tỉnh thần, dù sao cười ngây ngô là được rồi, hi vọng mẹ sẽ buông sổ tiết kiệm của cậu bé ra.
Mạt Mạt hừ hừ: "Có dự tính được điểm không?"
Tùng Nhân thành thật gật đầu, vô cùng tự tin mà nói: "Trạng nguyên khoá này nhất định là con."
Mạt Mạt ném sổ tiết kiệm qua, Tùng Nhân vội vàng đón lấy, Mạt Mạt không để ý Tùng Nhân nữa, gọi điện thoại cho trang triều dương, anh vẫn đang chờ tin tức!
Tùng Nhân đối với thành tích của mình vô cùng tự tin, cũng không biết khiêm tốn, trong những ngày đợi thành tích, bất cứ là ai hỏi, cậu bé chỉ có một đáp án, trạng nguyên là cậu bé.
Cuối cùng vừa hay rất tốt, thành tích còn chưa có, người của đại viện, nhìn thấy Mạt Mạt là chúc mừng, trong nhà có một trạng nguyên.
Mạt Mạt cũng không còn gì để nói nữa, thằng nhóc Tùng Nhân này cũng không sợ bị vả mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận