Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 495. Nhân quả 1

Chương 495. Nhân quả 1Chương 495. Nhân quả 1
Nhân quả 1
Cậu bé mặc quần áo mỏng manh, giãy giụa trong vòng tay Trang Triều Dương, càng giãy càng dữ dội, sợ đến mức muốn khóc, nhưng lại dùng hết sức kìm lại.
Mạt Mạt thở dài, đứng dậy đóng cửa lại: "Đừng ôm nó nữa, nó sợ anh."
Trang Triều Dương cau mày: "Đây là con của ai? Tại sao lại để ở cửa nhà chúng ta?"
Sắc mặt Trang Triều Dương không tốt lắm, nơi này là quân đội, không phải người nào cũng có thể vào. Bây giờ lại muộn như vậy, nhất định là con của người trong khu, nhưng tại sao lại vứt ở cửa nhà anh?
Mat Mat đợi Trang Triều Dương đặt đứa trẻ xuống mới nói: "Con của Tôn Hoa và Liên Thu Hoa."
Sắc mặt của Trang Triều Dương lạnh đến mức có thể đông thành băng: "Sao con của bọn họ lại tới đây?"
Mạt Mạt nhìn cậu bé cuộn người trên ghế, hai tay ôm đầu gối, cổ tay đầy vết bầm tím, cánh tay đầy vết véo. Mạt Mạt ngồi sang một bên, sờ quần áo cậu bé, vậy mà chỉ có một bộ quần áo đơn, cô đứng dậy đi lấy quần áo dày mặc cho cậu bé.
Mạt Mạt nói: "Liên Thu Hoa đã tái hôn, Tôn Hoa đang cải tạo, đứa trẻ đã trở thành người thừa. Ngay từ đâu Liên Thu Hoa đã không thích đứa trẻ này, thường xuyên đánh đập nó, bây giờ không cần nó nữa cũng không có gì ngạc nhiên."
Trang Triều Dương nắm được trọng điểm: "Liên Thu Hoa đưa đứa trẻ cho Ngô Giai Giai?"
Mạt Mạt liếc nhìn đứa trẻ đang nghe mình nói, thằng bé phát triển sớm, Mạt Mạt cười nhẹ: "Chắc Liên Thu Hoa đã nói với Ngô Giai Giai, bảo Tôn Nhụy đưa nó đi, có lẽ Tôn Nhụy đã vứt đứa trẻ này ở cửa nhà chúng ta."
Mạt Mạt nói xong ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: "Di biết cháu có thể hiểu những gì dì nói, có phải cô cháu đưa cháu đến cửa không?"
Cậu bé mím môi gật đầu.
Trang Triều Dương ngồi trên ghế cẩn thận nhìn cậu bé, cậu bé hai tuổi rưỡi, gần ba tuổi, rất gầy, nhưng ánh mắt lại không giống đứa trẻ ba tuổi. Anh cảnh giác nhìn cậu bé chằm chằm, cậu bé cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng, đứa trẻ này thăm đò ý tứ qua lời nói và sắc mặt rất tốt.
Đứa trẻ này không giống vợ chồng Tôn Hoa, cũng không giống Ngô Mẫn, mà giống Hướng Húc Đông, Trang Triều Dương định hỏi tên nó là gì nhưng lại nuốt xuống: "Ăn cơm trước đi, giữ nó lại một đêm, ngày mai đưa nó đến chỗ Tôn Hoa."
Mạt Mạt nhìn đứa trẻ đáng thương, tuy rằng cô mềm lòng nhưng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức, hơn nữa Tôn Hoa đang ăn ở ở một nơi đàng hoàng, có thể nuôi dạy con cái, còn có cả Hướng Húc Đông nữa.
Cậu bé nắm chặt lấy quần áo, mở miệng mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cháu không đến chỗ cha đâu, đưa cháu đến nhà ông nội được không?"
Mạt Mạt kinh ngạc, đứa trẻ này không phải là một đứa trẻ phát triển sớm bình thường, đứa trẻ ba tuổi của người khác chỉ biết khóc, nó đã học cách lựa chọn, chọn nơi có lợi nhất cho mình!
Trang Triều Dương mím môi: "Tại sao?"
Đứa bé trai dù sao cũng là một đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã, lặng lẽ khóc nói: "Chỉ có ông nội tốt với cháu, chỉ có ông nội cho cháu ăn, cha không quan tâm cháu, mẹ không cần cháu, bà nội chết rồi, hu hu."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương sững sờ, Ngô Mẫn chết rồi? Sao họ hoàn toàn không biết?
"Chết như thế nào?"
Cậu bé co rúm người lại: "Mẹ nói bà nội đã chết, hình như bà nội lấy tiền của mẹ, sau đó mẹ nói bà nội chết."
Mạt Mạt hiểu ra, Ngô Mẫn chạy rồi: "Cô của cháu đâu?"
Cậu bé rất sợ hãi, sụt sịt nói: "Cô không cần cháu nữa, cũng không đưa cháu về, cháu cũng không biết tại sao lại đưa cháu đến đây, hu hu."
Cậu bé cuối cùng cũng không chịu được nữa, òa khóc nức nở, khóc đến mức khiến Trang Triều Dương phải day day thái dương: "Đừng khóc nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận