Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 668. Huyên Thuyen 2

Chương 668. Huyên Thuyen 2Chương 668. Huyên Thuyen 2
Mạt Mạt ôm An An, An An nói không ngớt suốt cả đường đi vào phòng, phòng bị khóa từ bên trong, Tùng Nhân sợ An An lại lên nữa.
Mạt Mạt gõ cửa,"Tùng Nhân mở cửa."
Mấy giây sau Tùng Nhân mở cửa, nhìn thấy An An trong lòng mẹ thì gào lên một tiếng, nó mãi mới dụ được An An đi, sao lại quay lại nữa.
An An thấy anh trai, vặn vẹo trượt xuống từ trên người mẹ, ngẩng đầu nói,"Anh, anh học chưa?"
Tùng Nhân quay vào phòng,"Học rồi."
An An đuổi theo, kéo lấy góc áo anh,Anh, anh đang học toán hả?"
"Ừ, học toán."
Mắt An An nhìn thấy truyện tranh/Anh, truyện tranh hay không?"
Tùng Nhân thuận miệng đáp,"Hay, cực kì đặc sắc."
Tùng Nhân nói xong thì bịt miệng, cúi đầu nhìn An An, thằng ranh này ban nãy làm giảm bớt cảnh giác của cậu bé, An An lại học thói xấu rồi.
An An bĩu môi, vẻ mặt anh như vậy là không tốt, há miệng nói,'Anh à, em đã đồng ý với cậu Vân Kiến, anh như vậy khiến em thất tín, anh..."
Tùng Nhân sam mặt, túm lấy sách toán,'Anh học, giờ anh học luôn, An An, mẹ về rồi, em không ra chơi cùng mẹ à?” An An chớp mắt,"Mẹ phải nấu cơm, An An đi chỉ làm phiền mẹ thôi, An An cùng anh học bài vậy, anh ơi, ngày mai cậu Vân Kiến cùng cha về anh..."
Mạt Mạt thay quần áo đi ra, vừa cười vừa nhìn vẻ mặt muốn chết quách cho xong của Tùng Nhân, thằng nhãi này, ai bảo nhà mi không chịu học, đáng đời để An An trông chừng.
Hồi nhỏ Tùng Nhân còn chịu học, nhưng càng lớn càng không chịu học hành, giờ mê mẩn truyện tranh, trong ngăn kéo của nó toàn là truyện tranh, còn nói với Mạt Mạt nó muốn làm đại hiệp, cầm thắt lưng da của cha làm roi, đánh vỡ mấy tấm kính, khiến Trang Triều Dương tức muốn dậm chân.
Bởi vì Mạt Mạt đến đây nên Điền Tình về nhà, giao lại chỗ này cho Mạt Mạt, buổi tối Mạt Mạt nấu cơm xong thì cụ ông cụ bà mới xuống.
Cụ ông và cụ bà quả thực rất yêu quý An An, nhưng cái tính huyên thuyên của An An khiến hai cụ già chịu không nổi, bọn họ có tuổi rồi, thích yên tĩnh hơn.
Miêu Chí vừa ăn cháo vừa hỏi cháu gái,"Cậu nghe ông cụ Lưu nói Lưu Miểu có thai rồi hả?"
Mat Mạt gật đầu, "Dạ, đã hai tháng rồi."
Miêu Chí cười,"Vậy thì ông già đó có việc làm rồi."
Lưu Miểu và Thanh Nhân kết hôn năm 75, do hai người không ở cùng nhau, mỗi người một nơi nên bụng Lưu Miểu mãi không có động tĩnh gì, cho dù Thanh Nhân thăng lên tiểu đoàn phó thì vẫn không có nhà được phân, bởi vì quy định đã thay đổi, phải tiểu đoàn trưởng mới được phân nhà.
Lưu Miểu có thai rồi, là lúc Thanh Nhân nghỉ phép về Dương Thành cấn bầu.
Trung đoàn pháo binh thăng chức rất chậm, Trang Triều Dương làm tiểu đoàn trưởng mười năm mà vẫn ở chức đó, ai ai cũng ngồi mãi một chỗ, trừ phi có người đi nếu không thì Thanh Nhân vẫn phải đợi.
Giờ Mạt Mạt không dám dùng kí ức kiếp trước để đánh giá hiện tại nữa, tất cả mọi chuyện đều xảy ra thay đổi, đặc biệt là Tô Nhị, trong kí ức năm 77 Tô Nhị mới đi, giờ đã sớm hơn một năm.
Còn về Trang Triều Dương, Mạt Mạt càng không dám suy đoán, ai biết được Trang Triều Dương có giống kiếp trước, sau năm 77 bung lụa tưng bừng.
Ăn cơm xong Mạt Mạt dọn bàn, Tùng Nhân rửa bát, Tùng Nhân bảy tuổi rồi, không còn mập mạp như hồi nhỏ, gầy đi nhiều, mặt cũng hết núng nính, ngũ quan sắc sảo càng rõ ràng hơn, lúc không cười thì giống y như Trang Triều Dương.
An An ở bên cạnh đưa bát đã rửa xong, thỉnh thoảng Tùng Nhân sẽ chú ý tới An An, sợ An An tự làm bị thương, Mạt Mạt đứng quan sát ở phía xa, hai anh em rất yêu thương nhau.
Sáng hôm sau Trang Triều Dương về đến nơi, An An nhìn thấy cha liền đặt bát xuống chạy ra, An An ngoại trừ là một đứa bé huyên thuyên ra thì cũng là một đứa bé thích làm nũng.
Trang Triều Dương ôm An An lên, dùng khuôn mặt lạnh băng dán vào trán An An "Lanh không con."
An An ôm cổ Trang Triều Dương,'Không lạnh, cha có nhớ An An không? Con biết, nhất định cha nhớ An An, cha..."
Trang Triều Dương"...
Con trai, con ít ra cũng để cha trả lời một câu chứt
Bạn cần đăng nhập để bình luận