Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1307. Kết quả 1

Chương 1307. Kết quả 1Chương 1307. Kết quả 1
Tiết Nhã cứng đờ quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai, một lúc lâu cũng không đáp lại.
Trong phòng bệnh tám người chỉ có một mình Dương Lâm, cậu bé nằm trên giường, nói câu này cũng không thấy Tiết Nhã, Mạt Mạt không nhìn thấy mắt Dương Lâm nên không phán đoán ra được cậu bé nói câu này là có ý gì, cô cũng không biết Dương Lâm là lấy lui làm tiến hay là thật sự muốn bỏ qua.
Tiết Nhã vừa ra quyết định thì lại dao động, vốn dĩ cũng không kiên quyết quyết định, đối mặt với con trai dường như không hề tức giận, quyết định của Tiết Nhã sụp đổ rầm rầm, con trai thiếu chút nữa thì chết rồi.
Mạt Mạt thấy Tiết Nhã quay người, di chuyển quay lại phòng bệnh, Mạt Mạt nháy mắt với Tùng Nhân, ý là dẫn mẹ đi gặp bác sĩ.
Mạt Mạt tới tìm bác sĩ, hỏi xem có thể chuyển viện không, bác sĩ đồng ý, điều kiện ở thị trấn không thể so sánh với thành phố được, ông ấy thật sự sợ nếu như sốt cao quá xảy ra vấn đề, rất nhanh đã cho làm thủ tục chuyển viện.
Mạt Mạt cầm thủ tục chuyển viện, nói với Tùng Nhân: "Mẹ thấy trong sân có không ít học sinh, con đi nói với bọn họ một tiếng đều về đi."
Tùng Nhân: "Vâng."
Mạt Mạt trở lại phòng bệnh, hai mẹ con đã nói xong rôi, Dương Lâm yếu ớt nói: "Di Liên."
Mạt Mạt: "Chúng ta đi vội cũng không cầm quần áo cho cháu, chăn mền ở giường này dì mua rồi, lát nữa đắp lên người đi xe chuyển viện, thân thể của cháu có thể chịu đựng được không?"
Dương Lâm: "Cháu có thể."
Mạt Mạt: "Được, vậy dọn dẹp một chút rồi bây giờ chúng ta đi."
Mạt Mạt phát hiện, gặp chuyện lớn, Tiết Nhã sẽ không chú ý, Mạt Mạt nói cái gì, cô ấy sẽ làm cái đó.
Lúc Mạt Mạt đỡ Dương Lâm đi ra, học sinh ở trong sân đều đi rồi, sức Tùng Nhân lớn, tự mình có thể đỡ Dương Lâm.
Mạt Mạt lái xe, chỗ ngồi phía sau là mẹ con Tiết Nhã, nửa đường Dương Lâm sốt cao, Mạt Mạt lái xe về nhanh, 40 phút đã đến bệnh viện, chờ sắp xếp cho Dương Lâm xong, tay Mạt Mạt đã có chút mỏi, vậy mà cô đua xe rồi.
Mạt Mạt cảm thấy không ổn quay lại phía sau, Tùng Nhân đang cảm thấy hưng phấn, cảm thấy mẹ rất lợi hại, Mạt Mạt trợn trắng mắt, đưa Tùng Nhân về nhà.
Mat Mạt về nhà gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, cô đoán Tiết Nhã cũng không nghĩ ra việc gọi điện thoại cho Dương Phong, bảo Trang Triều Dương đi thông báo cho Dương Phong.
Tiết Nhã đến bệnh viện chăm sóc Dương Lâm, hai đứa bé gái trong nhà đều nhờ Mạt Mạt giúp đỡ chăm SÓC.
Lần đầu tiên hai cô bé làm khách, ngồi ở trên ghế sofa không nhúc nhích, Mạt Mạt nói chuyện lớn tiếng cũng có thể doạ đến hai đứa bé.
Buổi tối, hai cô bé kiên trì muốn về nhà mình ở, Mạt Mạt không có cách nào chỉ có thể đưa trở về, xác định hai cô bé có thể tự ở nhà, lúc này mới về nhà.
Về đến nhà thở phào nhẹ nhõm, đã quen cẩu thả với mấy đứa con trai, bây giờ đối mặt với bé gái, Mạt Mạt thật sự không biết chăm sóc thế nào.
Buổi sáng Mạt Mạt đến nhà bên cạnh nhìn hai cô bé, hai đứa đã rửa mặt xong, trải qua một ngày tiếp xúc, hai con bé cũng biết Mạt Mạt không làm gì hung ác, tiếp xúc với Mạt Mạt đã tự nhiên không ít, chủ động đi theo Mạt Mạt tới ăn cơm.
Buổi chiều, Tùng Nhân đi thăm Dương Lâm trở về, Mạt Mạt hỏi: "Dương Lâm hết sốt chưa?"
Tùng Nhân: "Hết sốt rồi ạ, hiện tại đã không sao nữa rồi, mẹ, bác trai Dương về rồi, công an bắt Dương Tuyết rồi."
Mạt Mạt thấy hai bé gái ngẩng đầu nghe, ra hiệu cho Tùng Nhân đợi lát nữa rồi nói, Tùng Nhân không nói nữa, lên lầu làm bài tập.
Hai bé gái nhìn Mạt Mạt, cuối cùng hạ quyết tâm, đứa lớn hỏi cô: "Bà Liên ơi, mẹ cháu vì sao lại bị công an bắt ạ?"
Mạt Mạt cân nhắc nói: "Bởi vì mẹ cháu làm chuyện sai lầm, cho nên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, chuyện này các cháu còn nhỏ, chờ lớn lên rồi có thể hiểu rõ."
Hai cô bé mơ mơ màng màng, không hỏi nữa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận