Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1375. Nhân Duyên 1

Chương 1375. Nhân Duyên 1Chương 1375. Nhân Duyên 1
Mê Mễ phản ứng một lúc mới đáp lời,"Cháu không kén ăn, cha đã dặn rồi, kén ăn sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình, cái gì cháu cũng ăn."
Vừa mới dứt lời thì lại vội vàng nói: "Cảm ơn cô, thêm phiền phức cho cô rồi ạ."
Mạt Mạt vuốt tóc Mễ Mễ, cô bé ngoan ngoãn giống như một thiên sứ nhỏ vậy, nhưng lại là một thiên sứ bị gãy cánh.
Mạt Mạt rất kiên nhẫn nói chuyện với Mễ Mễ, Mễ Mễ vốn còn nơm nớp lo sợ người nhà chú Trang sẽ không thích mình, bây giờ có thể yên tâm rồi, cô bé cảm thấy nụ cười của cô Trang vô cùng ấm áp.
Trang Triều Dương và Thẩm Triết nói chuyện, cũng sẽ liếc mắt nhìn vợ mình, vẫn là con gái khiến người ta yêu thương mà, mấy thẳng nhãi của nhà họ có thể khiến người ta nghẹn chết.
Nửa tiếng sau Mạt Mạt và Mễ Mễ đã thân thiết rồi, điều duy nhất không tốt chính là cổ họng Mạt Mạt hơi đau, Mạt Mạt rất ít gào lên khi nói chuyện, cả đời này nói lớn tiếng đều dồn hết vào ngày hôm nay rồi.
Tùng Nhân và An An đã về nhà, đứa nọ đuổi đứa kia đi vào nhà, nhìn thấy Mễ Mễ thì ngây ra, nhất thời không biết làm gì, ai da sao trong nhà lại có một cô bé xinh đẹp đến chơi vậy.
Mễ Mễ cũng bị dọa cho sợ hết hồn, cô bé chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không, trước đây cũng đã từng tiếp xúc, nhưng đều chửi mắng cô bé là kẻ điếc, cô bé rất sợ trẻ con, không khỏi co rúm lại.
Mạt Mạt đón lấy cô bé, lườm hai đứa con khắp người lấm lem bùn đất,"Hai đứa con dọa cho em gái sợ rồi."
Tùng Nhân hả một tiếng,'Mẹ, em gái từ đâu đến vậy, xinh quá."
An An cũng đang nhìn mẹ, Mạt Mạt/”Con của chiến hữu cha con, bọn con không được bắt nạt em đâu, em gái còn nhỏ các con phải nhường em, hơn nữa thính lực của em hơi có chút vấn đề, bọn con không được cười nhạo em, nghe thấy chưa?"
Tùng Nhân hai mắt sáng bừng nhìn cô em gái mới ra lò, lực chú ý chỉ dừng lại nửa câu trước, đảm bảo,"Bọn con tuyệt đối không bắt nạt."
Lực chú ý của An An ở câu sau, mím môi, nhìn cô bé đang ngơ ngác, cô bé không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Cũng không còn sớm nữa rồi, Mạt Mạt phải đi nấu cơm, nhưng Mạt Mạt cảm nhận được Mễ Mễ sợ trẻ con, kiên nhân giới thiệu Tùng Nhân và An An cho Mễ Mễ,"Các anh sẽ bảo vệ Mễ Mễ, Mễ Mễ đừng sợ."
An An là cậu chàng cực kì ấm áp, sáp lại gần, vừa nói vừa khua chân múa tay, An An xinh xắn sáng sủa, lại giống Mạt Mạt, An An nhờ phúc của Mạt Mạt nên người Mễ Mễ tiếp nhận đầu tiên chính là An An.
Tùng Nhân rốt cuộc là lớn tuổi hơn một chút, cũng chỉ hiểu kì một lát sau đó liên ra ngoài chơi.
Mạt Mạt nhìn An An và Mễ Mễ, có An An trông nom, cô có thể yên tâm đi nấu cơm rồi.
Trong nhà có con gái tới, Mạt Mạt bỏ thêm rất nhiều tâm huyết, lại nghĩ tới cơ thể hơi gầy của Mễ Mễ, Mạt Mạt nấu những món tương đối nhiều dinh dưỡng.
Đồ ăn đã được nấu xong thì Thất Cân mới về, cậu nhóc Thất Cân hiện tại là học sinh của ông cụ Kỳ, Thất Cân bây giờ đang vô cùng có động lực học tập, ngày nào mà không cho đi thì không có chịu.
Thất Cân ngồi trước bàn ăn, ăn mấy miếng rồi ngẩng đầu nhìn Mễ Mễ mấy lần, Mạt Mạt hiếu kì, đây là lần đầu tiên thằng nhóc này chú ý đến người đói
Mat Mạt,"Có phải trông chị rất xinh không."
Thất Cân,'Không xinh bằng anh hai."
Mat Mạt,'..."
Đứa bé này, mắt mù nói thật!
An An nghiến răng,Anh là con trai, không thể dùng từ xinh được."
Nhưng Thất Cân đã xác nhận rồi,'Anh hai, chính là xinh đẹp."
An An)".
Cậu bé vẫn không nên tranh luận với Thất Cân, Thất Cân đã cho cái gì là đúng thì bạn nói gì nó cũng sẽ không thèm nghe đâu. Mê Mễ ngơ ngác nhìn em trai mới vê nhà, em trai cực kì ngầu, về nhà cũng chẳng nói năng gì, bây giờ đã nói chuyện rồi, nhưng cô bé không nghe thấy, cô bé hơi sợ em trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận