Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1821. -

Chuong 1821. -Chuong 1821. -
Bác sĩ cũng thở ra một hơi, rõ ràng vị trí bào thai rất thuận, không có một chút vấn đề, không sinh ra được, bọn họ cũng cuống quýt, còn không sinh ra được, bọn họ cũng phải chuẩn bị sinh nở bằng cách mổ bụng rồi.
Cả người bác sĩ đều ướt đẫm, rất sợ một xác hai mạng, vậy thì lớn chuyện.
Bác sĩ đã đỡ được đứa nhỏ, thời gian đứa nhỏ dạo chơi trong bụng có hơi dài, mặt cũng có chút thâm, cũng may, đứa nhỏ không có vấn đề, khóc hai tiếng cũng rất to.
Bác sĩ đều cho rằng Phong Uyển đã hôn mê, không nghĩ tới Phong Uyển trừng mắt, không còn chút sức lực nào: "Cho tôi xem một chút."
Trên mặt bác sĩ lộ ra nụ cười: "Đứa nhỏ không sao, là một bé trai, vất vả rồi."
Hai mắt khô cạn của Phong Uyển chảy ra nước mắt, cô ấy gắng gượng vượt qua, cô ấy ở thế giới này, đây mà thế giới mà cô ấy khao khát.
Phong Uyển nhìn thấy đứa nhỏ không sao, cuối cùng nhịn không được ngất đi.
Các y tá đang lau rửa cho đứa nhỏ, cần thời gian.
Bên ngoài phòng phẫu thuật Mạt Mạt và An An trông mòn con mắt, bọn họ nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc, không phải nghe nhầm, nhưng đợi nửa ngày cũng không nhìn thấy đứa nhỏ. Tim Mat Mat lại treo lên, cô thật sự sợ hãi, quả tim này, thật sự là không chịu nổi.
An An càng trực tiếp, bản thân là bác sĩ cũng quên mất bình tĩnh, đã bắt đầu đẩy cửa phòng phẫu thuật, trong miệng còn gọi: "Phong Uyển, Phong Uyển em có nghe thấy không?"
Trên tay An An đều là gân xanh, nhưng cửa đang khóa, căn bản không đẩy ra được.
Đời này An An chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy, cả người đều trong trạng thái vội vàng xao động, Mạt Mạt thấy vậy trong lòng cũng không dễ chịu.
Mạt Mạt và An An như thể đã đợi một thế kỷ, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, bác sĩ bế đứa nhỏ ra ngoài, trên mặt có nụ cười: "Chúc mừng, mẹ con bình an, đứa bé không nhỏ, là một bé trai nặng bảy cân rưỡi."
Mạt Mạt nghe nói như thế, tim rơi xuống đất, nhưng toàn thân cũng mất hết khí lực, cả người đều thiếu chút ngã xuống, mất một lúc mới bình thường lại được vội vàng đón đứa nhỏ.
Thằng nhóc thật sự không nhỏ, chỉ là mặt hơi xanh, Mạt Mạt cảm giác đứa nhỏ hô hấp yếu ớt, đứa nhỏ thật sự không sao, Mạt Mạt cẩn thận bế thằng nhóc, đứa nhỏ này từ lúc ra đời đã kinh thiên động địa, sau này cũng sẽ không là đứa yên tĩnh.
Mạt Mạt cám ơn bác sĩ, bác sĩ cười: "Sản phụ lát nữa sẽ đi ra, đứa nhỏ đã được làm kiểm tra không có việc gì, xin hãy yên tâm." Mat Mat cám ơn lân nữa: "Cảm ơn, vất vả cho mọi người rồi."
"Chuyện chúng tôi phải làm."
Bác sĩ quay lại phòng phẫu thuật, Mạt Mạt cúi đầu nhìn bé con, thằng nhóc con đã ngủ rồi, tâm trạng trống rỗng của lại được lấp đầy rồi.
An An đã khôi phục lại bình thường, lại gần nhìn đứa nhỏ, trơ mắt nhìn con trai, Mạt Mạt cảm thấy cháu trai nhỏ ra đời gặp trắc trở, rất yếu ớt: "Con không bế được."
An An: "Mẹ, mẹ cứ đưa đứa nhỏ cho con, con học y, bế trẻ con cũng rất thuận tay."
An An còn lâu mới nói, cậu đã từng lén bế đứa nhỏ giả để luyện tập đâu!
Mạt Mạt thấy dáng vẻ mong đợi của con trai, cũng không đành lòng đả kích, vừa rồi phản ứng của An An cô còn rõ mồn một trước mắt, thằng nhóc An An này coi như gặp khó rồi.
An An cẩn thận đỡ đứa nhỏ, đường cong trên khoé miệng càng lúc càng lớn, Mạt Mạt nhìn An An đang cười ngây ngô, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, từ khi An An lập gia đình, càng ngày càng có sức sống.
Mạt Mạt nhìn An An và đứa nhỏ, khỏi phải nói cũng rất không tệ, đứa nhỏ cũng thoải mái.
Mạt Mạt không lo lắng cho đứa nhỏ nữa, mắt nhìn phòng phẫu thuật, chờ một lúc, Phong Uyển mới ra ngoài. Mô hôi trên trán Phong Uyển đã được lau sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống như nhìn xuyên thấu qua là có thể nhìn thấy mạch máu.
Mạt Mạt nhìn thấy mà cũng đau lòng, lần này sinh con đã phải chịu tội rôi, Mạt Mạt đã hoàn toàn quên mất sự kỳ lạ của Phong Uyển, hiện tại Phong Uyển chính là người có công lớn, là người ở trong lòng An An.
Tình hình của Phong Uyển không thể so với Tâm Bảo, Phong Uyển và đứa nhỏ không được ra viện, mặc dù đã kiểm tra không có việc øì, thế nhưng phải nằm viện theo dõi.
Bệnh viện có An An trông coi nên Mạt Mạt yên tâm, An An là bác sĩ, mặc dù không phải khoa phụ sản, thế nhưng có hiểu biết, có thể chăm sóc tốt Phong Uyển.
Mạt Mạt về nhà gọi điện thoại cho người nhà Phong Uyển, báo tin vui, lại nấu đồ ăn cho Phong Uyển, canh bồi bổ chưa thể uống, trước nấu chút cháo.
Tâm Bảo nghe thấy tiếng động thì bế đứa nhỏ xuống lầu: "Mẹ, Phong Uyển sinh rồi à?"
"Sinh rồi, con trai, bảy cân rưỡi, lúc sinh phải chịu tội, phải theo dõi mấy ngày, mấy ngày nay mẹ con tới giúp con chăm sóc đứa nhỏ."
Tâm Bảo: "Mẹ, con có thể chăm sóc tốt chính mình, mẹ không cần lo lắng cho con."
Mạt Mạt yên tâm về Tâm Bảo: "Ừm." Mat Mat nhìn cháu gái, hôn một cái, sau đó đi gọi điện thoại cho Trang Triều Dương.
Điện thoại vừa kết nối Trang Triều Dương đã nghe máy, cũng không cần Mạt Mạt nói, đã mở miệng hỏi: "Sinh rồi à?"
"Vâng, sinh rồi, con trai, bảy cân rưỡi."
Trang Triều Dương nói liên tục ba câu tốt: "Ha ha, cháu trai cháu gái đều đủ."
Mạt Mạt nhịn không được cũng cười, đều đủ, rất tốt.
Trang Triều Dương vội vàng đi đặt tên, Mạt Mạt còn phải nấu cơm cho Tâm Bảo, hai người đã cúp điện thoại.
Mạt Mạt đợi Tâm Bảo ăn cơm xong, mới xách theo cháo đến bệnh viện, lúc đến bệnh viện Phong Uyển còn chưa tỉnh.
Mạt Mạt nhìn mặt cháu trai hơi xanh xao: "Đứa nhỏ thế nào?"
Trong mắt An An loé lên sự dịu dàng: "Vừa rồi tỉnh dậy khóc vô cùng lớn."
Mạt Mạt: " Mẹ đã gọi điện thoại cho cha mẹ Phong Uyển, bọn họ ngày mai sẽ đến, vừa vặn Phong Uyển chắc là có thể xuất viện."
An An gật đầu: "Vâng, đến lúc đó con đi đón."
"Mẹ ở nhà đã ăn một chút cơm, con vẫn chưa ăn øì, mẹ mang theo không ít cháo, con cũng uống một ít đi, đưa đứa nhỏ cho mẹ." An An nghe mẹ nói, mới cảm thấy bụng mình có hơi đói: "Được."
An An đã ăn xong, buổi tối Phong Uyển mới tỉnh, An An nằm trên một cái giường khác, Phong Uyển vừa có động tĩnh, lập tức mở mắt.
An An vội vàng xuống giường nắm tay Phong Uyển: "Em tỉnh rồi à, đói bụng không!"
Phong Uyển chớp mắt, một lúc lâu mới có tiêu cự, cô ấy chưa rời đi, cô ấy thật sự chưa rời đi, cô ấy còn sống, khẽ cử động, toàn thân giống như bị xe ép qua, đau đến chân thực, nói cho cô ấy biết tất cả không phải là giấc mơ.
Phong Uyển cười toe toét, cười ngây ngô, còn sống cảm giác thật tốt.
Phong Uyển ngay thẳng cười ngây ngô, lây nhiễm cho An An, An An nghĩ đến hôm nay chấn động lòng người, cũng nhịn cười không được, hai người như hai đứa ngu ngốc, cười ầm lên như người quen, cười vô cùng ngốc.
Trong mắt Phong Uyển chỉ có một mình An An, trước khi chết, cô ấy mới biết được, cô ấy đã thâm tình với An An, cô ấy yêu người đàn ông này, cô ấy không nỡ rời xa An An.
Phong Uyển giơ tay lên, sờ lên miệng An An, phun ra miệng: "Ngốc, thật là ngốc."
Đáy mắt An An loé lên một tia dịu dàng: "Dù cho là ngốc, anh cũng chỉ ngốc với một mình em."
Hai mắt Phong Uyển loé lên: "Anh nói chờ em đi ra anh có chuyện nói với em, rất quan trọng."
An An cười: "Em nghe thấy à."
"Vâng, nghe thấy, lúc ấy em đã có cảm giác linh hồn bay ra rồi, nhưng nghe thấy anh nói câu này, em không muốn đi, em còn chưa được hưởng thụ sự dịu dàng của anh, chưa được hưởng thụ tình yêu của anh, em còn chưa xây dựng xong gia đình nhỏ của chúng ta, em không nỡ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận