Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 331. Là cô à? 1

Chương 331. Là cô à? 1Chương 331. Là cô à? 1
Là cô à? 1
Mạt Mạt không nói nên lời, vừa rồi cô ta còn gọi là ông Miêu, sao chớp mắt một cái đã thành ông nội rồi?
Cảnh Tinh Tinh thấy Mạt Mạt cũng không thèm quay đầu lại, đi càng lúc càng xa, nắm tay nắm chặt lại. Nhất định cô ta phải nhận Miêu Chí làm ông nội mình, đáng hận là đã nhiều năm như vậy rồi mà Miêu Chí vẫn không chịu đồng ý.
Mạt Mạt về nhà, phân loại thức ăn xong, bắt đầu cắt đậu giác thành sợi. Hấp chín đậu giác rồi mang ra ban công phơi khô, chờ đến mùa đông dùng nước lạnh rửa qua là có thể ăn được, không chỉ không có mùi tanh mà còn ăn rất ngon nữa.
Cho đến giờ Trang Triều Dương tan tầm về nhà, Mat Mat vẫn đang bận rộn luôn tay. Trang Triều Dương bước vào ôm chặt lấy Mạt Mạt: "Anh biết ngay vợ anh không nỡ rời xa anh mà."
"Là cha mẹ không có ở nhà, anh nghĩ nhiều rồi."
Trang Triều Dương trừng phạt bằng cách dùng râu cọ cọ vào má Mat Mạt, uy hiếp nói: "Đồng chí Liên Mat Mạt, anh cho em nói lại đó."
Mạt Mạt biết rõ đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt: "Nhớ anh nên em mới về."
Trang Triều Dương hài lòng: "Tối nay chúng ta ăn gì? "Cháo gạo, ăn cùng với bánh ngọt trứng gà."
Trang Triều Dương bưng dĩa gắp một ít dưa muối đặt ở trước mặt mình, đẩy bánh trứng gà qua cho Mạt Mạt: "Vợ à, em ăn đi, anh không thích ăn cái này"
Mạt Mạt: "Sau này có kiếm lý do cũng nhớ để tâm một chút."
Trang Triều Dương bưng chén cơm, vẻ mặt thâm tình nhìn Mạt Mạt: "Anh muốn đem những thứ tốt nhất cho vợ anh ăn."
Mạt Mạt cố đè xuống khóe miệng đang venh lên: "Như vậy còn tạm được."
Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt chia cho anh một nửa liền nói: "Em ăn đi, anh ăn gì cũng được mà."
"Đồng chí Trang Triều Dương, chúng ta là vợ chồng, anh thương em thì em cũng thương anh mà, ăn nhanh đi."
Trang Triều Dương toét miệng: "Ừ."
Ăn cơm tối xong, Trang Triều Dương vui vẻ dọn bàn rửa chén. Mạt Mạt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Trang Triều Dương đang ngâm nga liền đứng dậy về phòng ngủ cầm giấy bút bắt đầu phác họa.
Chờ lúc Trang Triều Dương đi ra, một bản vẽ phác họa đã hoàn thành. Trang Triều Dương nhìn thấy bức tranh, nhớ tới bức chân dung say rượu của mình: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, thành thật khai báo nhanh, em còn bao nhiêu bức chân dung anh say rượu nữa?"
Ánh mắt Mạt Mạt có vẻ né tránh: "Em đã đưa cho anh rồi mà!"
"Em xác định đã đưa hết cho anh rồi sao?"
Mạt Mạt kiên quyết đến cùng: "Đưa rồi, đã đưa cho anh rồi."
Trang Triều Dương ôm lấy Mạt Mạt: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, xem ra nếu anh không dùng hình thì em không có ý định giao ra rồi."
Mạt Mạt khẩn trương: "Anh mà còn cù lét em thì em sẽ không để yên cho anh đâu."
Trang Triều Dương đặt Mạt Mạt lên giường: "Bỏ qua chuyện cù lét đi, chúng ta trao đổi sâu sắc một chút."
Mạt Mạt: "Em khai, em khai mà, để em nói, em có giấu một bức chân dung của anh."
Trang Triều Dương cởi quần áo, hừ hừ: "Muộn rồi, xem chiêu đây."
Mat Mạt: "..."
Buổi sáng, Mạt Mạt nằm sấp trên giường, xoa xoa thắt lưng đau nhức, tức giận nhìn Trang Triều Dương tỉnh thần sảng khoái. Trang Triều Dương mặc quần áo xong liền xoa đầu Mạt Mạt: "Ngoan nào, ngủ thêm một lúc nữa đi."
Mạt Mạt uể oải, tên cầm thú này đến tận nửa đêm mới chịu tha cho cô, lúc này cô không còn một chút sức lực nào nữa cả: "Em không dậy ăn sáng đâu, em ngủ cái đã." Trang Trieu Dương: "Được, vậy thì để anh bo cơm vào nồi, khi nào em dậy thì ăn, buổi trưa anh không về đâu."
Mạt Mạt gật đầu: "Được, em biết rồi."
Trang Triều Dương khom lưng hôn trộm một cái lên má Mạt Mạt rồi mới mãn nguyện xoay người đi làm.
Mat Mat chờ Trang Triêu Dương đi rồi, ngủ tiếp đến tận mười giờ. Lúc thức dậy cổ họng cũng khàn khàn, phải uống hai ly nước mới cảm thấy tốt hơn một chút. Ăn sáng đơn giản xong thì cũng đã mười một giờ.
Mạt Mạt tìm một tấm vải bông màu xanh lam, định làm quần trong cho Trang Triêu Dương. Cô vừa mới may được hai cái thì có người gõ cửa nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận