Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 635. Tên lừa đảo 1

Chương 635. Tên lừa đảo 1Chương 635. Tên lừa đảo 1
Mạt Mạt nghĩ tới, có một hôm quần áo Tùng Nhân bị bẩn, cô còn tưởng rằng nó nghịch đất với cặp sinh đôi: "Không đúng, con đánh nhau sao trên người lại không có chỗ nào bị trây?"
Tùng Nhân: "Bọn họ không béo, con ngồi lên trên bọn họ, cuối cùng bọn họ thua."
Mạt Mạt cong môi, thì ra béo cũng có chỗ tốt.
Miêu Niệm nhịn không được, ha ha cười lớn, Tùng Nhân rất thú vị rồi.
Trang Triều Dương đột nhiên cảm thấy, kiểu thắng này cũng không có gì hay mà kiêu ngạo, anh nghĩ ngợi, ngày mai vẫn không nên trêu chọc Đổng Hàng, miễn cho bị trêu chọc lại.
Vân Kiến hỏi: "Sao mấy đứa lại biết lão đại?"
Tùng Nhân thành thật nói: "Không phải là cháu nói, là cặp sinh đôi, bọn họ nghe chuyện cũ nên biết lão đại, nhất định phải lập lão đại với cháu, chơi oẳn tù tì và ném đá, bọn họ đều thua cháu, không chịu thừa nhận, cuối cùng mới đánh nhau."
Hai mắt Trang Triêu Dương lại sáng lên, thì ra còn cách khác để so bì, ôm lấy Tùng Nhân: "Con trai ngoan."
Tùng Nhân gật đầu: "Con cũng cảm thấy mình rất được."
Miêu Niệm bóp khuôn mặt bụ bẫm của Tùng Nhân: "Đi thôi, vê nhà với ông cậu." Tùng Nhân ôm chặt Trang Trieu Dương, dồn sức lắc đầu: "Không muốn."
Miêu Niệm dụ dỗ: "Trong nhà ông cậu có đồ ăn ngon.”
Tùng Nhân quay đầu, dáng vẻ ông là một tên lừa đảo: "Gạt người, nhà ông cậu đều ăn ở nhà bọn cháu nhé."
Miêu Niệm: "..."
Miêu Niệm bật cười lắc đầu, thảo nào trong số mấy đứa nhỏ thì cha thích nhất là Tùng Nhân, thằng nhóc này quả thực là người hiếm có.
Buổi tối Tùng Nhân ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương nghe vợ nói đến vốn liếng, Trang Triều Dương có chút không tin: "Hơn bảy nghìn?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay em cũng giật nảy mình!"
Trang Triêu Dương: "Hai ta chắc là người giàu nhất nhà chúng ta nhỉ?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Dồi dào nhất chính là ông bà ngoại, anh quên rồi à, sản nghiệp của bà ngoại đều ở trong nhà nước, nhà chúng ta tính là giàu thứ hai."
Mặc dù Trang Triều Dương không biết gì đến tương lai nhưng anh biết, nói đến đồ cổ báu vật của thời buổi loạn lạc, tương lai những đồ vật trong tay anh đều sẽ đáng tiền, nhất là đất đai, ôm vợ nói: "Vợ ngốc này, em chỉ tính tiền, quên mất trong tay chúng ta còn có thứ khác à?"
Mạt Mạt: "Anh nói đúng, nhà ta là giàu nhất." Ảnh mắt của Mat Mat rơi trên người Tùng Nhân, buổi chiều cô còn thở dài, cô đã đến điểm cuối rồi, so với Tùng Nhân thì cô thua, Tùng Nhân mới là vừa ra đời ở ngay điểm cuối của sợi dây.
Ngày hôm sau Mạt Mạt liếc mắt nhìn lịch, đã cuối tháng tám rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Mạt Mạt nhìn thấy Lưu Miểu, thảo nào gần đây luôn cảm giác thiếu cái gì đó, hoá ra là rất lâu rồi không nhìn thấy Lưu Miểu: "Gần đây bận rộn nhiều việc à?"
Lưu Miểu đặt giấy da trâu xuống, cười: "Không ạ, sinh nhật của ông nội, gần đây em về nhà."
"Sinh nhật của ông Lưu à, Thanh Nhân biết không?”
Lưu Miểu đáp: "Biết ạ, còn dẫn theo mà."
"Năm nay ông Lưu sang bên này trú đông à?"
Lưu Miểu gật đầu: "Sang đây ạ, bọn họ đợi đến 11 tháng sau rồi tới ạ."
Ông Lưu biết cháu gái sau này sẽ ở Dương Thành, năm ngoái đã mua nhà ở Dương Thành, cách nhà Mạt Mạt rất gần, vì để sau này thăm cháu gái cho thuận tiện."
"Như vậy là đang đợi Thanh Nhân nghỉ phép à."
Lưu Miểu ngượng ngùng gật đầu: "11 tháng sau Thanh Nhân có ngày nghỉ ạ."
Tùng Nhân ngồi đàng hoàng bên cạnh mẹ, ánh mắt rơi vào trên giấy da trâu, Mạt Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua con trai, ngón tay Tùng Nhân cọ cọ lòng bàn tay mẹ, Mat Mat không để ý tới.
Tùng Nhân thu tay lại, hỏi cậu Vân Bình bên cạnh: "Cậu, cậu ngửi thấy mùi gì thơm không?"
Vân Bình lắc đầu: "Không có!"
Tùng Nhân nhìn về phía cậu Vân Kiến, sau đó thu hồi lại ánh mắt, cậu Vân Kiến sẽ không phối hợp với cậu bé.
Vân Kiến: "..."
Cậu bé vẫn đang chờ đó, làm sao để vượt qua cậu bé đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận