Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 788. Nghịch Thiên 2

Chương 788. Nghịch Thiên 2Chương 788. Nghịch Thiên 2
Đồ của Mạt Mạt và Trang Triều Dương đều có giá, cho dù là hiện tại hay sau này đều có thể dọa người, bọn họ không hâm nộ tiền bạc.
Mạt Mạt nhìn cách ăn mặc của Ngô Tiểu Điệp, lần trước gặp vẫn còn rất bình thường, nhưng hôm nay, cả người đều là quần áo mốt mới trong cửa hàng bách hóa.
Lại thêm trang điểm ăn mặc vì Hướng Hoa, quả thực là vô cùng xinh đẹp!
Trang Triều Dương từ trước tới giờ không hề coi trọng Hướng Hoa, Hướng Hoa trong mắt Trang Triều Dương chính là người không liên quan, là người tốt hay kẻ xấu chẳng liên quan gì đến anh.
Lần đầu tiên Trang Triều Dương ngồi trong giảng đường đại học, có lúc học luật pháp nhàm chán đơn điệu, nhưng Trang Triều Dương lại nghe vô cùng thích thú say mê.
Mạt Mat nghiêng đầu nhìn Trang Triều Dương đang nghiêm túc nghe giảng, nhướn mày, Trang Triều Dương hiểu luật pháp, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, sau này còn không biết ai đen đủi nữa!
Trang Triều Dương lộ mặt, vốn trong khoa đều biết Mạt Mạt là vợ lính, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp chồng Mạt Mạt, lần này thì gặp được rồi.
Trang Triều Dương treo nụ cười cứng nhắc, nhưng vẫn cảm ơn các bạn học đã chăm sóc vợ mình.
Mạt Mạt lườm một cái, không định bóc mẽ tâm tư của Trang Triều Dương, gióng trống khua chiêng lớn như vậy, không phải là đóng cho cô cái dấu sao?
Buổi tối Trang Triều Dương và Mạt Mạt cùng đợi Vân Kiến tan học, Vân Kiến vui vẻ nói,'Anh rể, anh cũng hay quá đi, đến rồi cũng không đi thăm em, cứ xoay quanh chị thôi."
Trang Triều Dương tự hào,'Vợ anh, đương nhiên phải xoay quanh rồi."
Vân Kiến chịu không nổi, anh rể vừa về, cậu ấy liền bị tổn thương.
Mạt Mạt về đến nhà, buổi tối định gói bánh chẻo.
Tùng Nhân và An An rất nhanh đã về đến nhà rồi, An An ôm cái nghiên mực trong lòng, thấy cha thì giơ cái nghiên mực trong tay lên,"Cha ơi, cha xem này, ông Hướng nói, cái này là đồ thật, nói An An may mắn đó!"
Vẻ mặt Trang Triều Dương hơi cứng đờ, cầm lên xem xét, thấy con út nhìn mình, lại lật lại xem lần nữa, làm giả cũng khá là giống,"Không tồi."
An An nghệt mặt,"Hết rồi? Cha, giải thích đâu? Ông Hướng nói nhiều lắm cơ á!"
Mạt Mạt bưng bánh chẻo ra, giúp Trang Triều Dương giải vây, Trang Triều Dương đặt nghiên mực xuống,"Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
Quả thực An An đói rồi, cũng không quan tâm nghiên mực nữa, đi theo anh trai đi rửa tay. Trang Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm, bị Mat Mạt nhìn thấu rồi.
Trên bàn ăn, cha đã về rồi, hai thằng nhãi con tranh nhau nói trước công lao vĩ đại của mình, của Tùng Nhân chính là đánh nhau, An An thì xịn xò cực kì.
Mạt Mạt cũng không biết, đồ An An mò được, ấy vậy đều là đồ cổ.
Khóe miệng vẫn còn chút tương tỏi, cười hi hi nói,'Cha ơi, ông Hướng nói, may mắn của con nghịch thiên, mỗi lần con sờ vào cái gì đều là đồ thật! Cha à, giờ con có rất nhiều bảo bối đó! Ông Hướng nói rồi, đồ cổ thời loạn thế, đợi đồ cổ đáng tiền rồi, con bán đi đưa cho cha và mẹ.
Mạt Mạt cảm động, An An vẫn là áo bông nhỏ thân thiết, tuy nhiên may mắn của An An quả thực hơi nghịch thiên, Mạt Mạt nghĩ tới ngày mai là cuối tuần, cúi đầu nhìn con trai, cô muốn đi thử xem."
Trang Triều Dương cũng vui vẻ, trước tiên là con trai không để anh phải nói về đồ cổ.
Trang Triều Dương ăn cơm xong, thấy An An quan sát mình, lông tơ sau lưng dựng đứng, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong trực tiếp chạy vào phòng ngủ đi ngủ, dáng vẻ tôi mệt rồi, đừng ai làm phiền tôi.
An An vịn vào cửa, thất vọng thu hồi lại ánh mắt, bĩu môi không vui trở lại vòng.
Lúc Mạt Mạt đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chồng nằm ngay đơ, bật cười bất đắc dĩ, vỗ vào lưng chông,"Đừng giả vờ nữa, An An đi rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận