Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1071. Địa chỉ 1

Chương 1071. Địa chỉ 1Chương 1071. Địa chỉ 1
Ông bà ngoại hạ táng rồi, được chôn ở thôn Tiểu Hà, ông ngoại chưa nhập vào nghĩa trang, ông muốn hầu hạ bên cạnh cha già, phần mộ mới xây sửa, tế lễ xong, Mạt Mạt quấn chăn mền ngồi trên xe bò trở về thành phố.
Lần này có không ít người tới, rất nhiều người, có người đi bộ, Mạt Mạt sờ vào bụng, trong lòng mặc niệm, đứa con ngoan, hôm nay thật ngoan.
Thẩm Phương qua đời, Thẩm Khôn bị bệnh, Thẩm Triết vì để cho ông nội không quá bi thương, ngay trong đêm đã mua vé tàu hoả trở về.
Ngày hôm sau nhà họ Tô cũng đi rồi, ngày nghỉ của Tô Nhị đã hết rồi.
Bây giờ cả nhà Mạt Mạt và Thanh Nghĩa ở nhà của cô, nhà ở đại viện đã thu về, đồ đạc của ông bà ngoại đều đã thu don xong.
Trang Triều Dương đi lấy bình hoa đã bán đi, lại lấy ra một cặp bình hoa nữa, Mạt Mạt nhìn chằm chằm bình hoa: "Chẳng phải là một cặp bình hoa hay sao?"
Trang Triều Dương không giấu diếm vợ: "Một cặp này là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Mạt Mạt nghe hiểu, đây là chuẩn bị nếu hết tiền thì lại bán đi.
Mạt Mạt: "Ông ngoại nếu biết anh bán vốn liếng đi như vậy, buổi tối nhất định sẽ tới đánh anh." Trang Triêu Dương: "Không đâu, bình hoa nhà chúng ta không ít, ông ngoại sợ anh không hiểu về đồ cổ bán linh tỉnh nên đều ghi chép lại, cái kia lúc cần thì có thể bán, những cái đó thì không thể bán, những cái anh lấy đều là những đồ không đáng chú ý có thể bán đi."
Mạt Mạt thận trọng cất kỹ bình hoa: "Đồng chí Triều Dương, nhà chúng ta không thiếu tiên, sao anh còn định bán bình hoa?”
Trang Triều Dương: "Chưa nghĩ đến bán, anh mang về, dự phòng nhỡ đâu."
Mat Mạt: "...
Sao cô lại nghe ra là Trang Triều Dương chuẩn bị muốn bán cặp bình hoa này chứ?
Trang Triều Dương thấy vợ không hỏi nữa, cất bình hoa đi, thật sự là anh muốn bán, nhìn thấy Phạm Đông kia cũng đang rất cần tiền, anh cũng không thể để cho người ta làm không công phải không?
Trang Triều Dương không nói cho vợ, anh biết, vợ mình đặc biệt, anh không muốn để cho vợ có chỗ phải kiêng ky, tất cả có anh là được rồi.
Ngày nghỉ của Trang Triều Dương sắp hết rồi, lệnh điều động của Liên Thanh Bách cũng đã xuống.
Những đứa trẻ nhà họ Liên đều tụ tập trong nhà, Liên Thanh Bách đột nhiên mở miệng: "Cha, mẹ, bây giờ ông bà ngoại đã qua đời rồi, hai người đến thủ đô với con đi, ở thủ đô con có nhà, chỉ cần xách giỏ đến ở." Liên Quốc Trung có động tâm, ông còn có việc phải làm, ở thủ đô sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng nhìn đến cha mẹ già, lắc đầu: "Chúng ta chỗ nào cũng không đi."
Liên Thanh Bách nhìn ông nội nói: "Ông nội, ông đi theo cha cháu đến thủ đô đi."
Liên Kiến Thiết chẳng có cái gì ngoài tình cảm nhớ quê hương, đời này của ông ấy chỉ hy vọng nhà họ Liên có thể hưng thịnh trong tay ông ấy, với lại hiện giờ xương cốt ông ấy còn cứng rắn, sống thêm bảy tám năm nữa cũng không thành vấn đề, chờ lúc chết đưa tro cốt vê phân mộ tổ tiên là được.
Liên Kiến Thiết liếc nhìn con trai trưởng, hắng giọng, gõ tẩu thuốc, ông ấy biết, con người thường đến chỗ cao, nước mới chảy xuống chỗ thấp.
Ở niên đại này đều ôm ấp tình cảm với thủ đô, chỗ này là thủ đô, ông cụ cũng hướng tới nơi ấy.
Trước kia nhà thông gia ở đây, Thanh Bách cũng ở Dương Thành, ông ấy cũng không động tâm, ông ấy coi như đã nhìn ra, Thanh Bách muốn cắm rễ ở thủ đô, đây chính là cháu trai trưởng.
Liên Kiến Thiết thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ông ấy: "Đi, đương nhiên đi rồi, ông cũng muốn làm người thủ đô một lần."
Liên Quốc Trung nghe vậy, được rồi, ông cụ muốn đến thủ đô, không cần để ý đến ý kiến của bà nội Liên, đã nhiều năm như vậy, Liên Kiến Thiết đã nói rồi, bà nội Liên cũng sẽ không phản bác.
Bây giờ còn thiếu Miêu Tình, bà nhìn năm đứa con trong nhà, bây giờ có ba đứa ở thủ đô, một đứa ở nước ngoài, một đứa ở Dương Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận