Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 145. Hàng xóm láng giềng 1

Chương 145. Hàng xóm láng giềng 1Chương 145. Hàng xóm láng giềng 1
Hàng xóm láng giềng 1
Sáng sớm ngày thứ sáu, bốn chị em đi học, lúc đi đến đầu ngõ liền thấy nhà chú Lý đang chuyển nhà. Tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, tuy rằng cũng không lui tới thường xuyên, nhưng đều quen mặt hết.
Thanh Nghĩa chạy tới hỏi thăm, rất nhanh đã chạy trở về: "Chị, nhà chú Lý bán nhà rồi, mua một căn nhà lớn hơn ở bên chỗ thành đông ấy."
Mạt Mạt nói: "Mười lăm người ở chung trong căn nhà này thật sự không thể ở được, đổi sang nhà khác cũng tốt."
Thanh Nhân: "Đúng rồi đấy, căn nhà này chỉ rộng có sáu mươi mét vuông, sân cũng nhỏ nữa. Cả nhà chen chúc cùng một chỗ, muốn xoay người cũng khó."
Mạt Mạt cười: "Được rồi, đừng bận tâm đến nhà người khác nữa, nếu không đi nhanh thì sẽ bị muộn học đấy"
Bốn chị em bước nhanh hơn, lúc Mạt Mạt đến lớp, Tiền Bảo Châu thần thần bí bí nói với cô: "Mạt Mạt, cuối tuần này tôi sẽ cho cậu một điều bất ngờ thật lớn, không, phải là hai điểm bất ngờ mới đúng."
Mạt Mạt vừa lấy sách ra vừa suy đoán: "Cái thứ nhất là cậu đổi tên, còn cái thứ hai là cậu muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à? Không đúng, sinh nhật của tôi vân chưa đến mài!"
Tiền Bảo Châu đắc ý nói: "Một điều bất ngờ khác, tôi bảo đảm cậu sẽ đoán không ra đâu."
Mạt Mạt không đoán nữa, dù sao thì đến cuối tuần cô cũng sẽ biết thôi mà, liền cầm sách cúi đầu ôn lại bài học.
Buổi trưa tan học, Tiền Bảo Châu kéo tay Triệu Tuệ: "Hôm nay Triệu Tuệ sẽ đi cùng với tôi."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua Triệu Tuệ vẫn cúi đầu, hai người này có cái gì mờ ám thế nhỉ?! Đến cùng thì cô ấy đã chuẩn bị bất ngờ gì cho cô đây? Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy hơi tò mò.
Tiên Bảo Châu sợ Mạt Mạt nhìn ra được cái gì, liền kéo tay Triệu Tuệ bỏ chạy.
Mat Mạt: "...
Lúc Mạt Mạt đi ra tới cổng, cặp song sinh còn chưa tới. Lúc này là tháng năm đã, ánh mặt trời đã rất gay gắt, Mạt Mạt đi tới dưới tàng cây ở phía đối diện đứng chờ.
Vừa đến dưới tàng cây chưa được hai phút, bên tai truyền đến tiếng người cãi nhau. Giọng nói có vẻ rất quen thuộc, Mạt Mạt nhìn về phía sau thân cây, Ngô Mẫn và Tôn Tiểu Mi.
Tôn Tiểu Mi có vẻ rất không kiên nhẫn, nhịn không được liên đẩy Ngô Mẫn.
Thân thể Ngô Mẫn lắc lu nhưng gót chân thì không hề nhúc nhích chút nào, cười lấy lòng: "Cô giáo Tôn, dì biết là cháu tức giận, nhưng mà cháu cũng không thể hủy hoại tiên đồ của Hướng Hoa như vậy chứ! Coi như là dì cầu xin cháu được không, giơ cao đánh khẽ một chút!"
Khuôn mặt cao ngạo của Tôn Tiểu Mi cực kỳ lạnh lùng: "Giơ cao đánh khẽ à? Nói thì dễ nghe lắm, con trai của bà có đối tượng rồi mà còn tới xem mắt nữa, bà có biết tôi bị mất mặt bao nhiêu không hả? Giờ thì không chỉ không có ai giới thiệu đối tượng cho tôi mà tôi đi tới chỗ nào cũng bị người ta bàn tán ầm ïĩ nữa, bảo tôi bỏ qua cho Hướng Hoa à? Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"
"Dì xin lỗi, là lỗi của dì, tất cả đều là lỗi của dì hết, không liền quan gì đến con trai của dì cả. Nếu cháu muốn trách thì cứ trách dì thôi được không?"
Tôn Tiểu Mi khinh bỉ nói: "Bà còn chưa đủ tư cách để cho tôi trách đâu, tránh ra đừng cản đường."
Ngô Mẫn bị đẩy lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất, vừa vặn nhìn thấy Mạt Mạt, ánh mắt lập tức sáng lên, kéo tay Tôn Tiểu Mi chỉ vào Mạt Mạt: "Cô ấy chính là cháu gái nuôi của nhà họ Khâu đấy, là em gái của con dâu dì. Nếu như cha cháu không cho Hướng Hoa trở về làm việc, không có quả ngon cho ông ấy ăn nữa đâu."
Mat Mạt: "..."
Cô bị người này làm cho buồn nôn rồi, lúc người ta không còn muốn giữ mặt mũi nữa, thật sự đúng là vô địch thiên hạ.
Tôn Tiểu Mi nhớ rõ Mạt Mạt, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, không nghĩ tới Mạt Mạt lại có quan hệ với Liên Thu Hoa người đun nước nóng như vậy.
Ngô Mẫn thấy Tôn Tiểu Mi cau mày, biết Liên Mạt Mạt có tác dụng. Một phó chủ nhiệm Phòng Giáo dục muốn nịnh bợ nhà họ Khâu còn chưa kịp, sao còn dám đắc tội nữa chứ, Ngô Mẫn liền thay đổi thái độ hèn mọn lúc nãy, lưng cũng thẳng hơn: "Chỉ cần để Hướng Hoa trở về làm việc, chuyện trước kia coi như xong."
Mạt Mạt dựa vào thân cây, cười nhạo một tiếng: "Bà thím này, lúc bà dùng đến tên tuổi của tôi thì có phải nên hỏi ý kiến của tôi trước không? Phải xem tôi có đồng ý hay không đã chứ?"
Khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Ngô Mẫn trong nháy mắt liền cứng ngắc, giật giật khóe miệng, cười gượng: "Sau này chúng ta đều là thân thích cả mà, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy chứ?"
Ánh mắt Mạt Mạt lướt qua Ngô Mẫn, nhìn về phía Tôn Tiểu Mi: "Để tôi đính chính lại lời của bà ta một chút, tôi là em họ của Liên Thu Hoa, không phải em gái. Mà đối với tôi, Liên Thu Hoa còn chẳng bằng một người xa lạ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận