Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 611. Đừng lên tiếng 1

Chương 611. Đừng lên tiếng 1Chương 611. Đừng lên tiếng 1
"Liên Thu Hoa?”
Hướng Tịch gật đầu: "Bà ấy về thôn Tiểu Câu thăm cháu, mấy cái kẹo này cũng là do bà ấy đưa cho cháu, ông nội đuổi bà ấy đi, bà ấy để lại đồ rồi đi."
Phản ứng đầu tiên của Mạt Mạt chính là, chồn chúc tết gà không có ý tốt: "Mẹ cháu đến thăm cháu làm gì?”
Hướng Tịch gật đầu: "Bà ấy nói muốn đón cháu qua nhà ở lại một thời gian."
Mạt Mạt nhẩm tính thời gian, cau mày: "Không phải mẹ cháu có sinh thêm một đứa con rồi à, tính toán thời gian thì cũng được một tuổi rưỡi rồi, sao lại muốn đón cháu qua chứ?"
Hướng Tịch lắc đầu: "Cháu không biết, trước kia đi tới thị trấn, mẹ cháu nhìn thấy cháu và ông nội còn xoay người rời đi, nhưng lần này vui vẻ trở về thăm cháu, còn cầm rất nhiều đồ nữa."
Mạt Mạt luôn cảm thấy Liên Thu Hoa không có ý tốt, vỗ tay Hướng Tịch: "Cháu nghe dì, nếu cô ta có bảo cháu đi thì cháu cũng đừng đi."
Mạt Mạt nói xong vẫn cảm thấy lo lắng, Liên Thu Hoa là loại người không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, lại dặn dò Hướng Tịch: "Gần đây nhất định cháu phải luôn đi cùng với ông nội, đừng có đi một mình."
Hướng Tịch nghe lời gật đầu: "Cháu biết rồi." Mat Mat chờ Hướng Tịch đi rôi, trong lòng vân còn không yên tâm, rốt cuộc thì Liên Thu Hoa muốn làm gì chứ? Mạt Mạt đi tới đi lui trong phòng: "Ngày mai mẹ muốn đi lên trấn một chuyến, hai đứa có đi không?”
Tùng Nhân thích nhất là đi xe ô tô, ôm chân mẹ: "Đi, đi, đi."
Mạt Mạt bế con trai lên: "Được rồi, ngày mai chúng ta đi tìm chú Chu.”
Vân Kiến quay đầu lại: "Chị à, chị muốn đi hỏi thăm chuyện của Liên Thu Hoa sao?"
"Đúng vậy, chị không hỏi thăm được rõ ràng thì trong lòng không yên tâm."
Buổi tối, Mạt Mạt đem chuyện Liên Thu Hoa nói với Trang Triều Dương, Trang Triều Dương ủng hộ vợ đi hỏi thăm, sau đó nói: "Có phải đứa con thứ hai của Chu Dịch sắp sinh rồi phải không?"
"Phải, sắp sinh rồi, nghe nói ngày dự sinh là tháng này đấy."
Trang Triều Dương sờ bụng vợ: "Chu Dịch kết hôn muộn hơn hai chúng ta một năm mà đã sắp có đứa con thứ hai rồi, vợ à, chúng ta phải cố gắng thêm thôi."
Mạt Mạt đè tay Trang Triều Dương: "Anh yên tĩnh một chút, cách âm trong phòng không tốt lắm đâu, còn có mấy đứa nhỏ ở đây nữa đấy."
Trang Triều Dương xốc chăn lên: "Vợ à, chỉ cần em không lên tiếng là được rồi." Mat Mạt: "... Tại sao lại là em chứ?”
Trang Triều Dương: "Nếu vợ muốn lên tiếng thì anh cũng không có ý kiến đâu."
Mat Mạt: "..."
Trang Triều Dương không có ý kiến nhưng cô có ý kiến đấy!
Cũng may Trang Triều Dương có chừng mực, không gây ra động tĩnh quá lớn, Mạt Mạt yên lòng, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Mạt Mạt tỉnh lại, sờ chỗ bên người, béo múp míp. Cô mở mắt ra, Tùng Nhân đang Ở trong ngực côi
Trang Triều Dương nằm ở bên kia, Mat Mạt hỏi: "Sao con trai lại tới đây rồi?"
Trang Triều Dương hối hận nhìn cửa: "Sau này phải khóa cửa lại."
Mat Mạt: "... Tùng Nhân nửa đêm chạy qua à?"
Trang Triều Dương đen mặt: "Cũng may mà anh đã thu thập xong, ăn mặc chỉnh te rồi, nếu không để cho thằng nhóc này nhìn thấy là không xong rồi."
Mat Mạt: "... Làm tốt lắm."
Trang Triều Dương véo cái má béo núc của Tùng Nhân, tức đến đau dạ dày, thằng nhóc này hôm qua vừa vào phòng, cho rằng anh đã ngủ rồi nên đặt cả cái mông lên mặt anh, còn đáng giận hơn chính là còn đánh rắm nữa.
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân: "Sao vậy, sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy?"
Dĩ nhiên Trang Triều Dương sẽ không nói ra, quá mất mặt: "Không có việc gì, từ hôm nay trở đi, buổi tối phải khóa cửa lại."
Mat Mat liếc Trang Triều Dương một cái: "Ha ha, anh dám khóa cửa, nó dám đá cửa đấy."
Trang Triều Dương: "..."
Buổi sáng Tùng Nhân thức dậy vô cùng thành thật, vẫn trốn ở bên cạnh mẹ, sau này nhất định không thể làm chuyện xấu, cha thật đáng sợ.
Tùng Nhân chờ ba đi rồi lại bắt đầu hoạt bát, nhảy lên nhảy xuống, thật sự là một thằng nhóc béo linh hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận