Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 487. Cô giáo 1

Chương 487. Cô giáo 1Chương 487. Cô giáo 1
Cô giáo 1
Khi Mạt Mạt xách con gà mái với trứng về nhà, cô tình cờ gặp Liên Thu Hoa và Ngô Giai Giai ở lối vào tòa nhà. Ngô Giai Giai xụ mặt, Liên Thu Hoa thì ngược lại, mặt mày tươi tắn. Hơn nữa, Liên Thu Hoa đã thay bộ quần áo cũ vá víu thành bộ quần áo mới sáng màu, quàng khăn đỏ và thoa phấn lên mặt khiến cô ta trông trẻ hơn.
Nhìn thấy Mạt Mạt, Liên Thu Hoa cố ý nghịch khăn quàng cổ của mình: "Liên Mạt Mạt, đã lâu không gặp."
Mạt Mạt đếm ngày, đúng là đã lâu không gặp, thấy Mạt Mạt không nói chuyện, Liên Thu Hoa đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán: "Tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó tới uống rượu mừng nhé?"
Mạt Mạt thầm nghĩ, thảo nào Liên Thu Hoa mặc quần áo mới: "Chúng ta không thân."
Liên Thu Hoa biết Liên Mạt Mạt sẽ nói như vậy nên cô ta không quan tâm và tiếp tục nói: "Người đàn ông của tôi là người trong chính phủ, thế nào, giỏi phải không? Cô không ngờ rằng tôi sẽ trở mình đúng không, tôi cũng không ngờ mình còn có mệnh được hưởng phúc. Nói ra mới thấy tôi còn phải cảm ơn cô đấy, nếu không phải do các người thì bây giờ tôi còn đang ở bên cạnh tên phế vật Tôn Hoa kial"
Mạt Mạt thờ ơ liếc nhìn Liên Thu Hoa, sau đó xoay người xách giỏ đi lên lầu. Người ma Ngô Giai Giai ghen tị nhất là Liên Mat Mạt, nhưng cô ta không dám ra tay nên nói khích Liên Thu Hoa: "Cô cứ để cô ta đi như thế à, cô ta không coi trọng cô chút nào. Cùng là chị em, cô còn không xứng xách giày cho cô ta."
Liên Thu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Ngô Giai Giai, cô cho rằng chỉ có cô có đầu óc sao? Tôi là đồ ngu chắc?"
Ngô Giai Giai lạnh mặt nói: "Cô có ý gì?”
Liên Thu Hoa chế giêu: "Chúng ta đều biết thân phận của Liên Mạt Mạt đã thay đổi, người ta có người chống lưng và bối cảnh. Cô không dám xúc phạm, muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn? Cô thực sự nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc hả?"
Sắc mặt Ngô Giai Giai thay đổi liên tục: "Cô thông minh hơn rồi đấy."
Liên Thu Hoa cười chế nhạo: "Tôi chưa bao giờ ngu ngốc. Trước đây tôi chống lại Liên Mạt Mạt, tính kế cô ta, lúc đó là chúng tôi ngang hàng. Bây giờ đã thay đổi, tôi chưa ngu đến mức kéo mình vào đó để bị giày vò."
Trong lòng Ngô Giai Giai tràn đầy tức giận, hung ác trừng mắt nhìn Liên Thu Hoa, Liên Thu Hoa không thèm sợ Ngô Giai Giail
Mạt Mạt trở về nhà, buổi tối cô định nấu canh xương cho Trang Triều Dương.
Trong thời gian này Trang Triều Dương rất mệt mỏi, thời tiết đã tốt lên, anh không chỉ phải huấn luyện vào ban ngày mà còn phải tham gia các lớp học ve đạn pháo vào ban đêm. Tất cả các thành viên của trung đoàn pháo binh đều phải tham gia các lớp học, những người dạy họ là những chuyên gia về đạn pháo, họ không chỉ phải học mà còn phải thi.
Sau khi ăn xong, Trang Triều Dương ngồi đọc ghi chép một lúc rồi cầm bút và cuốn sổ rời đi.
Buổi tối lúc Mạt Mạt sắp đi ngủ thì Trang Triều Dương mới trở lại, anh quay về hôn lên trán Mạt Mạt: "Em ngủ trước đi, anh còn phải học thuộc bài."
"Ừ, anh cũng đi ngủ sớm nhé."
Trang Triều Dương kéo ghế ngồi vào bàn: "Được."
Sáng hôm sau, khi Mạt Mạt thức dậy mà Trang Triêu Dương vẫn đang ngủ, vì vậy Mạt Mạt cẩn thận rời khỏi giường và làm bữa sáng.
Khi Trang Triều Dương thức dậy, cơm nước đã chuẩn bị xong, anh mặc quần áo vào: "Vợ vất vả rồi."
"Em không vất vả, anh mới là người vất vả. Tối qua đến nửa đêm anh mới ngủ phải không?"
"Ừ, anh thực sự hối hận lúc đầu không học hành chăm chỉ, tốt nghiệp trung học cơ sở liền đi nhập ngũ, nếu như tốt nghiệp trung học phổ thông thì sẽ không cần phải học khổ như thế này nữa."
Mạt Mạt múc cháo cho Trang Triều Dương, cười nói: "Hay là em dạy anh kiến thức cấp ba nhé, để anh dễ học hơn."
Trang Triều Dương hơi xiêu lòng, sau đó lắc đầu nói: "Không được, anh về muộn, em sẽ không thể nghỉ ngơi tốt." Mat Mạt: "Không sao, em chỉ dạy anh nửa tiếng thôi. Các anh có rất nhiều phép tính phải không, em sẽ bổ túc cho anh phần này trước, chọn một số phép tính đơn giản. Anh thấy sao?"
Trang Triều Dương suy nghĩ một hồi, gần đây thật sự rất khó khăn, học rất vất vả: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận