Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1595. -

Chương 1595. -Chương 1595. -
Me Mễ đệm đàn cho tiết mục hát đồng ca Tổ Quốc của tôi của lớp hát trước, sau đó mới tới tiết mục của chính mình.
Mễ Mê rất thông minh, chọn một khúc nhạc vui vẻ, có thể tạo bầu không khí.
Mạt Mạt là phụ huynh của Mễ Mễ, nghe thấy tiếng khen ngợi của những phụ huynh xung quanh, trong lòng không khỏi đắc ý.
Điều khiến Mạt Mạt vui mừng nhất đó chính là Mễ Mễ không còn tự ti nữa, Mễ Mễ của hiện tại giống như ánh mặt trời, nụ cười vô cùng xán lạn.
Đánh giá tiết mục biểu diễn phải tới tận buổi chiêu, buổi chiều Mạt Mạt đã trở về công ty rồi, về nhà nhìn thấy nụ cười của Mễ Mễ là biết đã giành được giải nhất rồi.
Mễ Mễ là trẻ con, lúc vui vẻ thì không giấu diếm "Mẹ nuôi, giáo viên chủ nhiệm nói con có thể tham gia biểu diễn trong thành phố đó!"
Mạt Mạt."Thật hả, Mễ Mễ giỏi quá!"
Mễ Mễ ôm lấy cổ Mạt Mạt,"Cảm ơn mẹ nuôi!"
Mễ Mễ biết, nếu như mẹ nuôi không dưỡng dục cô bé, thì cô bé không có cơ hội học đàn piano, cô bé sẽ không phát huy được sở trường của mình, cô bé có thành tích như ngày hôm nay, đều là công lao của mẹ nuôi.
Cô bé nhớ, nhớ mẹ nuôi vì cô bé mà tìm giáo viên, nhớ me nuôi cổ vũ cô bé học hành, cô bé đều nhớ, cô bé rất thỏa mãn, cô bé hiện giờ rất hạnh phúc.
Mạt Mạt nghe thấy Mễ Mễ hết lần này đến lần khác nói cảm ơn bên tai mình, trong lòng mềm nhữn.
Tê Hồng đợi Mạt Mạt thả Mễ Mễ ra liền kể,"Cô về rồi, tôi đã gặp giáo viên chủ nhiệm của Mễ Mễ, ý của giáo viên chủ nhiệm lớp Mễ Mễ, thiên phú của Mễ Mễ rất cao, nên cần phải tiến hành giáo dục chuyên nghiệp."
Mat Mạt vuốt tóc Mễ Mễ,"Tôi cũng biết, nhưng bây giờ giáo viên piano trong nước rất hiếm, giáo viên chuyên nghiệp quá khó tìm, tôi đã suy nghĩ, bây giờ như thế này đã, đợi mấy năm nữa, nếu như Mễ Mễ đồng ý, thì tôi muốn đưa Mễ Mễ ra nước ngoài học ở trường chuyên nghiệp."
Ở thời đại này giáo viên đàn piano được coi là nhân tài hiếm có khó tìm, trừ phi sinh ra trong gia đình có truyền thống âm nhạc, có cơ hội hun đúc trưởng thành.
Vf thế một số người có thiên phú chỉ đành từ bỏ, hơn nữa học phí đi học nước ngoài lại cao, cũng không phải gia đình bình thường có thể chịu được, rất nhiều thiên tài cũng đã chết yểu, trừ phi là đứa trẻ cực kì may mắn, có thể từ nhỏ gặp được giáo viên tốt, xác suất này chẳng khác gì mua xổ số.
Tê Hồng vừa nghe đã biết Mạt Mạt đã dự định đâu vào đấy rồi,"Cô định đưa Mễ Mễ tới chỗ Thanh Xuyên?" Mat Mat lắc dau"Khong phải Thanh Xuyên, may năm nữa Thanh Xuyên về nước phát triển rồi, tôi định đưa Mễ Mễ tới để nhà họ Thẩm chăm sóc. Tôi đã bàn với Thẩm Triết rồi, Thẩm Triết cũng có suy nghĩ này.”
Tê Hồng,'Phí cho tôi còn nhớ đến, hóa ra cô đã suy nghĩ xong hết rồi."
Tề Hồng cũng biết, giáo viên chủ nhiệm của Mễ Mễ cố ý nhắc với cô ấy cũng bởi vì nhà Mạt Mạt có thể gánh được chi phí, vì thế cô ấy mới cố tình đợi Mạt Mạt về, kết quả là phí công lo lắng rồi.
Vào lúc Mạt Mạt phát hiện ra thiên phú của Mễ Mễ cũng đã suy nghĩ rồi, nhân lúc Thẩm Triết tới thành phố Z, Mạt Mạt cố tính kể cho Thẩm Triết, Thẩm Triết lớn lên ở nước ngoài, nghe nhạc nhiều nên rất hiểu biết.
Thẩm Triết đánh giá rất cao Mễ Mễ, đặc biệt nói với Mạt Mạt, Mễ Mễ cần chuyên gia bồi dưỡng mới có thể thành tài được.
Mễ Mễ nghe thấy lời của mẹ nuôi, hai mắt tròn xoe, mẹ nuôi chưa từng nói với cô bé, cô bé từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến phải ra nước ngoài, chưa từng nghĩ tới phải rời xa mẹ nuôi, niềm vui nhận được giải nhất đã bay sạch sẽ, nghe thấy thấy lời của mẹ nuôi và cô Tề xong thì đầu ỉu xìu gục xuống.
Mạt Mạt vuốt tóc Mễ Mễ, cô cũng chưa từng nghĩ đến nói ra với Mễ Mễ sớm như vậy, nhưng sớm muộn cũng phải nói, chẳng bằng chuẩn bị tâm lý trước, tránh cho đến lúc đó lại không chịu chấp nhận. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận