Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 938. Nhớ Nhung 2

Chương 938. Nhớ Nhung 2Chương 938. Nhớ Nhung 2
Trong lòng Mạt Mạt cười trộm, cha cũng chỉ là nói mồm thôi, ông lão nhớ nhung con trai lắm đó, nghe anh trai bị thương rồi, cốc trong tay liền rơi vỡ, cả đêm không ngủ được, mãi cho đến khi chị dâu gọi điện thoại vê, cha mới ngủ yên giấc, còn nói là không nhớ nhung gì anh cải
Liên Quốc Trung ho một tiếng,"Lần này cha tới để báo cáo công việc, giờ cha cũng được coi là người phụ trách rồi đó!"
Liên Quốc Trung ngưng lại một chút,"Lúc cha về sẽ tới trường thăm nó, gặp một chút, thay mẹ con gặp nó."
Mạt Mạt không bóc trần cha nữa, lấy thịt mới mua ra,"Tối nay nhà mình ăn lẩu đi, con mua xương vừa hay hầm canh! Buổi trưa có lẽ chỉ có hai cha con mình rồi, ăn mì nhé ạ?"
Liên Quốc Trung cười,"Được, cha không giúp con dọn dẹp nữa, con vê rồi, cha đi ngủ một lát."
Mat Mạt cho xương vào trong nồi hầm, rồi lại thái thịt thành những miếng mỏng, ngâm rong biển vào nước, nấm cũng rửa sạch rồi để sang một bên gọn gàng.
Mạt Mạt đi giặt quần áo, mỗi cuối tuần đều phải giặt một đống quần áo, trong nhà có con trai, quần áo trẻ con rất nhiều, cứ bẩn là thay, trong giỏ đựng quần áo của Mạt Mạt toàn là quần áo, chỗ này chỉ là quần áo của Tùng Nhân và An An, hai đứa nhóc này là nghịch ngợm nhất.
Vân Kiến lớn rồi, từ trước đến giờ không để Mạt Mạt phải giặt quần áo của cậu ấy, cậu ấy cũng giặt quần áo của em trai luôn, có lúc còn giúp Mạt Mạt giặt quần áo của Tùng Nhân và An An nữa.
Hiện giờ Vân Kiến không có nhiều thời gian như vậy nữa, mỗi ngày giáo sư sắp xếp rất nhiều việc để làm, cậu ấy cũng rất bận, có thể giặt quần áo của mình và em trai là đã không tôi rồi.
Mạt Mạt giặt quần áo hết cả một buổi chiều, lưng của Mat Mạt đau nhừ, giũ quần áo rồi phơi hết ra ban công.
Quần áo của Mạt Mạt chỉ có một phần nhỏ, còn lại đều là của hai cậu con trai.
Mạt Mạt rất nhớ Trang Triều Dương, lúc Trang Triêu Dương ở nhà, trong nhà không hề chất đống quần áo bẩn, nhớ người đàn ông ấm áp của gia đình quá.
Buổi trưa Mạt Mạt và cha ăn mì, Liên Quốc Trung lại đi ngủ tiếp, thời gian gần đây ông rất mệt.
Mạt Mạt bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, phòng của Vân Kiến Mạt Mạt không vào, Vân Kiến đã lớn rồi, không gian cá nhân phải tôn trọng, hơn nữa Vân Kiến có bệnh sạch sẽ, phòng nhất định sạch sẽ vô cùng.
Tháng tư rồi, nhiệt độ của thủ đô ấm áp hơn, bên ngoài đã không còn tuyết nữa, Mạt Mạt lần này tổng vệ sinh, lau hết cửa sổ, cả một mùa đông, cửa sổ cuối cùng cũng sáng sủa rồi. Mat Mat don dep xong nha con don dep ca quan áo, mắt thấy sắp đổi mùa, quần áo mùa hè cũng tìm ra hết, tránh cho Tùng Nhân lại bới ra lộn xộn hết cả.
Cuối cùng giặt rèm cửa và ga giường, một ngày của Mạt Mạt đã trôi qua như vậy.
Mạt Mạt ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ rồi, bọn trẻ phải về nhà rồi.
Trong lòng Mạt Mạt mới lẩm bẩm xong thì mấy đứa Vân Kiến đã về đến nơi rồi, trong tay Tùng Nhân còn cầm đồ ăn vặt,'Mẹ ơi, mẹ về rồi, mẹ làm đồ ăn ngon gì đấy, thơm quá!"
Mat Mạt,'Xem cái bụng tròn lẳn của con kìa, con có thể ăn nữa không?"
"Đương nhiên có thể, con bây giờ đang nhổ giò, cần rất nhiều dinh dưỡng, mẹ nấu món gì đó!"
"Lẩu, tối nay ăn lẩu, xem người con bẩn thỉu kìa, mau đi tắm rửa thay quần áo."
An An giơ tay,'Con đi gọi ông ngoại ăn cơm."
Vân Kiến nhãn huyệt thái dương, cậu ấy hối hận chết đi được, sau này không đưa ba thằng nhóc này đi chơi nữa, hôm nay cậu ấy chỉ trông trẻ con thôi, một lúc đứa này chạy, một lúc lại không thấy đứa kia, tìm đập loạn nhịp cả ngày!
Vân Kiến ngồi trên ghế sô pha,"Chị, em khâm phục chị quá, trước đây sao chị có thể trông bốn đứa bọn em?”
Mạt Mạt,"Thì cứ trông vậy thôi! Nhanh rửa tay đi ăn cơm."
Vân Kiến đứng dậy,"Được."
Lẩu Mạt Mạt nấu nói thật không ngon như bên ngoài, nhưng có mùi vị gia đình, cả nhà ăn uống vô cùng vui vẻ, Tùng Nhân ăn xong rồi, vẫn còn lẩm bẩm lần sau ăn lẩu nữa.
Mạt Mạt nói: "Lẩu hết rồi, nhưng lần sau đợi cha nghỉ phép về nhà, chúng ta có thể ra ngoại thành, vừa câu cá vừa ăn đồ nướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận