Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 115. Phiền phức lớn! 1

Chương 115. Phiền phức lớn! 1Chương 115. Phiền phức lớn! 1
Phiền phức lớn! 1
Tiền Bảo Châu hoảng hốt: "Cái đó... Tôi không phải... Chỉ là...
Mạt Mạt nghe cô ấy lắp bắp, liền tiếp lời: "Chỉ là không biết nên nói chuyện như thế nào, nên kết giao bạn bè như thế nào, nên ở chung với người khác như thế nào."
Tiên Bảo Châu gật đầu thật mạnh: "Đúng, đúng vậy, đúng là như thế."
Triệu Tuệ tò mò hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại muốn làm bạn với bọn tôi thế? Không phải trước đó cậu lúc nào cũng chướng mắt bọn tôi sao?"
Tiền Bảo Châu ấp úng: "Lúc đầu thì thấy rất chán ghét, ai bảo Mạt Mạt xinh đẹp hơn tôi, học tập tốt hơn tôi, nhưng sau đó Mạt Mạt không để ý tới tôi thì tôi lại cảm thấy không có gì thú vị nữa cả."
"Nói trọng điểm" Mạt Mạt mím môi, không muốn nghe những lời vô nghĩa.
"Được rồi, sau khi tôi mang rau dại về, cha tôi nói cậu rất có ý tứ. Tôi cảm thấy, thật ra thì cậu cũng không phải là quá đáng ghét, cậu còn tốt hơn những người khác rất nhiều. Vậy nên tôi mới muốn trở thành bạn với cậu."
Mạt Mạt cạn lời, nói cho cùng thì trong lòng Tiền Bảo Châu vẫn chán ghét cô.
Tiền Bảo Châu thấy khuôn mặt Mạt Mạt không he có biểu tình gì, vội vàng xua tay: "Bây giờ thì tôi đã không còn chán ghét cậu nữa rồi. Thật ra thì trước kia cũng không thể nói là chán ghét, chính là tranh cường háo thắng thôi. Cậu cũng hiểu mà, tôi chính là không phục mấy người ưu tú hơn tôi. Dù sao thì tôi cũng không thể giải thích rõ được, chỉ biết là bây giờ tôi muốn trở thành bạn bè với cậu."
Mạt Mạt cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Tiền Bảo Châu, có phải trước đây cậu chưa từng có bạn bè không?"
"Hả, tại sao cậu biết?"
Triệu Tuệ líu lưỡi: "Đến một người bạn cũng không có sao?”
Tiền Bảo Châu lắc đầu: "Không có. Lúc đầu thì cũng có đấy, nhưng mà mấy người kia đến chẳng qua cũng chỉ bởi vì cha tôi, muốn lợi dụng tôi nên tôi không làm bạn với họ nữa. Còn sau đó cũng chưa từng kết giao với người bạn nào."
Tiên Bảo Châu càng nói càng cúi đầu, quả thật không có bạn bè thì rất mất mặt, nhưng thực sự cô ấy không có một người bạn nào. Cô ấy cho rằng mình chán ghét Liên Mạt Mạt, nhưng khi cha cô ấy nói rằng có thể thử làm bạn với nhau thì cô ấy lại không hề mâu thuẫn, cảm thấy rất vui.
Bởi vì cô ấy biết, ánh mắt Liên Mạt Mạt trong suốt như vậy, chưa bao giờ áp đặt thành kiến lên con người cô, người bạn như vậy mới là một người bạn thực sự.
Tiên Bảo Châu nói chắc như đỉnh đóng cột: "Dù sao thì tôi đã muốn làm bạn với cậu rồi, cho dù cậu không nhận thì cũng phải nhận."
Mạt Mạt nhấc chân rời đi, xong rồi, cô đã tự tạo ra phiền phức lớn cho mình rồi.
Mạt Mạt không buông tay, Tiền Bảo Châu ném xe đạp cho Triệu Tuệ, vây quanh Mạt Mạt, lam nhảm suốt cả một đường giống như Đường Tăng khiến cho Mạt Mạt nhức cả đầu.
Triệu Tuệ cười tửm tỉm đi theo phía sau. Cô ấy phát hiện, khi Mạt Mạt và Tiền Bảo Châu ở chung với nhau thì thấy rất trẻ con, không hề giống dáng vẻ bà cụ non như bình thường nữa. Nhất là khi Mạt Mạt bị làm phiền nổi giận, rống to với Tiền Bảo Châu, Tiền Bảo Châu lập tức ngậm miệng không nói lời nào nữa. Tương tác qua về giữa hai người cực kỳ thú vị.
Một buổi chiều, Tiên Bảo Châu quấn lấy Mạt Mạt. Mạt Mạt đi tới đâu thì cô ấy đi theo tới chỗ đó, thái độ học tập cũng rất nghiêm túc. Khi Mạt Mạt nổi giận thì cô ấy liền thành thật chờ đợi, rất nhanh lại tìm ra cách khác, làm cho Mạt Mạt tức giận cắn răng.
Sau khi trở về thành, Tiền Bảo Châu sống chết muốn đi theo Mạt Mạt về nhà cho biết nhà. Mạt Mạt xoay người nhanh chân bỏ chạy, nhưng làm sao chạy nhanh hơn xe đạp được chứ? Tiền Bảo Châu biết được nhà cô rồi, lập tức vui vẻ: "Ngày mai tôi sẽ tới tìm cậu."
Mạt Mạt cảm giác cuộc sống không còn gì luyến tiếc thêm nữa,"râm" một tiếng đóng cửa lại. Mat Mạt trở vê phòng năm hơn nửa ngày mà vân không thể bình tĩnh lại, phiền chết đi được, sao lại rước về một phiền toái lớn như Tiền Bảo Châu cơ chứ, chết mất thôi.
Trước đó Mạt Mạt chỉ biết điều kiện gia đình Tiền Bảo Châu rất tốt, là con một. Nhưng đến chiều nay, sau khi nghe Tiền Bảo Châu kể về gia đình mình, Mạt Mạt liền choáng váng. Cả nhà đều là trí thức cao cấp, ông ngoại bà ngoại đều là tiến sĩ du học trở về, ông nội bà nội là giáo sư Tây y. Cha cô ấy hiện là hiệu trưởng trường đại học y khoa, mẹ là phó giám đốc bệnh viện thành phố. Hơn nữa gia đình cô ấy còn có người thân, bạn bè ở nước ngoài. Cả nhà cậu cô ấy đều đang sinh sống ở nước ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận