Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 716. Kinh hi 2

Chương 716. Kinh hi 2Chương 716. Kinh hi 2
Khởi Hành liền nói dứt khoát: "Cô ấy là công an, vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ giống như đàn ông, đã sớm quên mất bản thân là nữ giới rồi, lần này phối hợp để làm nhiệm vụ thì quen biết, cô ấy còn bảo vệ con bị thương, nếu không cánh tay này của con trai mẹ cũng không còn nữa rồi."
Mắt Mạt Mạt sáng rực lên, nữ công an à, ở niên đại này, cô còn chưa thấy nữ công an làm nhiệm vụ bao giờ, xuất sắc!
Trang Triều Lộ chán ghét con trai: "Như vậy mà cũng không nắm được, vậy đừng nhận là con trai mẹ.”
Mạt Mạt nhìn biểu cảm của chị cả, đây là đã đồng ý hoàn toàn.
Khởi Hành đen mặt, người ta coi anh ấy là anh em, anh ấy có thể có cách nào được?
Trang Triều Lộ hỏi: "Được rồi, nói đi, cô ấy ở chỗ nào? Mẹ giúp con đi xem mắt."
". Con chỉ biết là công an thủ đô phái qua, những cái khác hoàn toàn không biết."
Trang Triều Lộ: "... Tên thì sao?"
"Chỉ có biệt hiệu."
Mat Mạt:"..."
Thật không ngờ coi trọng cô gái nhà người ta, vậy mà cái gì cũng không biết? Khởi Hành thật lợi hại. Trang Trieu Lộ tức giận gân chết, cái nhiệm vụ này cô ấy không thể nghe ngóng được, thủ đô có không ít đồn công an đâu, làm khó muốn đến tìm từng cái một sao, sau đó ngây ngốc nói biệt hiệu?
Mạt Mạt cũng nghĩ đến, hình ảnh kia thật sự quá đẹp.
Khởi Hành có ba ngày nghỉ phép, Mạt Mạt chỉ gặp một lần vào ngày đầu tiên, cả nhà ăn chung một bữa cơm, sau đó cũng chưa từng nhìn thấy Khởi Hành.
Vẫn là Tiểu Vũ đến nói cho Mạt Mạt: "Anh cả đi từng đồn công an để tìm người."
Mat Mạt:”"...."
Kết quả cuối cùng, biện pháp quá ngốc nghếch, đương nhiên không tìm được rồi.
Khởi Hành mang theo sự tiếc nuối quay trở lại hàng ngũ, nhưng giao nhiệm vụ cho bọn nhỏ, được nghỉ thì hỗ trợ tìm người, còn để lại một bức vẽ.
Mạt Mạt cầm bức tranh im lặng một lúc, tranh này chính là người sao? Mắt rất to, chiếm nửa gương mặt, mũi cũng rất cao, nhưng như này thì quá cao, thứ duy nhất có thể khiến cho người ta nhìn ra đó là tóc ngắn, tóc ngắn ngang vai.
Tùng Nhân nhìn trái nhìn phải, bực bội nói một câu: "Anh cả sao làm được vậy, đối với bức tranh mình vẽ có tự tin như vậy?"
An An liếc nhìn chê bai: "Còn không đẹp bằng con vẽ, như này nhìn kiểu gì cũng không giống chị dâu, căn bản chính là yêu quái." Van Kien chỉ dòng chữ ở bên cạnh bức tranh, phỉ nhổ: "Ai mà không biết công an mặc quần áo màu xanh lam, cần phải viết ra sao?"
Mạt Mạt nhịn rồi lại nhịn, nhịn không được mà bật cười ha ha, sao cô không phát hiện ra, be ngoài Khởi Hành nghiêm túc, nhưng thật ra lại là một người pha trò.
Tiểu Vũ nghe vậy, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào, anh cả trong lòng cô ấy vẫn luôn là tượng đài cao lớn, bây giờ hình tượng đã hoàn toàn biến mất rồi.
Chuyện tìm người đã giao cho bọn nhỏ, khi nào được nghỉ thì đi vòng vòng.
Mà Mạt Mạt đón Tề Hồng, cô ấy dẫn theo con trai Tâm Bối tới, Mat Mat từ hai vơi chồng Tề Hồng biết được tên, đã bất lực đến mức phỉ nhổ rồi.
Tâm Bối nhỏ hơn An An một tuổi, bé trai lớn lên rất khoẻ mạnh, nhìn thấy An An thì hé miệng nói: "Em gái xinh đẹp, vợ ơi."
Mat Mạt:”"... ”
Tề Hồng gượng cười: "Đều tại tôi."
Mạt Mạt biết ngay mà, mẹ nào con nấy.
Tề Hồng chỉnh lại: "Đó là anh trai."
Đáng tiếc thằng nhóc con nhận định là em gái.
An An mím môi, kéo thằng nhóc lại, quyết định tự mình dạy dỗ, dẫn thằng nhóc con về phòng chơi.
Mạt Mạt nhìn một hòm táo ở bên chân: "Cô cầm nhiều quá rôi."
Tề Hồng vô cùng khí khái: "Không nhiều, cô ăn hết rồi thì nói với tôi, tôi gửi thêm cho cô qua bưu điện."
Bây giờ kiếm đồ cũng không còn khó như trước đây, Mạt Mạt cũng không khách khí nữa:" Cô đến thủ đô sao không nói trước một tiếng?"
"Nói trước thì mất vui, còn nói tôi nữa, tôi còn muốn nói với cô, cô cũng vậy, đã đến lâu như vậy rồi, sao không đến nhà cha mẹ tôi thăm hỏi?"
Mạt Mạt nhìn khinh bỉ: "Cô lại không ở đây, tôi cứ đến nhiều cũng không hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận