Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 119. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 1

Chương 119. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 1Chương 119. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 1
Tiên Bảo Châu không được tự nhiên 1
Buổi chiêu Tiên Bảo Châu tới tìm Mat Mạt. Mat Mạt và Triệu Tuệ đang cùng với cặp song sinh quét dọn tổng vệ sinh nhà cửa. Tiên Bảo Châu hỏi: "Chiều nay chúng ta không đi nữa à?”
"Không đi, ngày mai nhà tôi có khách tới. Bọn tôi phải quét dọn nhà cửa, để cho cậu phải chạy một chuyến vô ích rồi, thật ngại quá."
Tiên Bảo Châu: "A, ngày mai nhà cậu có khách à? Tôi còn định mời cậu với Triệu Tuệ đến nhà tôi làm khách nữa chứt"
"Chịu rồi, chỉ có thể để bữa sau thôi."
"Chủ nhật này được không? Chủ nhật này mấy cậu đến nhà tôi làm khách nhé?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không được rồi, chủ nhật này cả nhà chúng tôi phải đi làm khách, thật sự không thể sắp xếp thời gian được."
Tiên Bảo Châu nhíu mày lại: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cha mẹ tôi chỉ có cuối tuần là được nghỉ thôi."
Mạt Mạt hỏi: "Chuyện sáng nay tôi nói với cậu ấy, thế nào rồi?"
"Cha tôi đồng ý rồi, cậu muốn cải tạo tôi thế nào tùy cậu!" Trong lòng Mat Mat sáng như gương, nhà họ Tiền cũng muốn quan sát cô một chút đây mà. Xem ra nhà họ Tiên cũng không đơn giản. Cũng đúng thôi, đứng ở vị trí như thế, nếu như thật sự ngu xuẩn thì đã sớm bị kéo xuống rồi. Cô cũng không vội vàng đến nhà Tiền Bảo Châu, ném giẻ lau qua: "Đơn giản thôi, lao động, lại đây lau sạch cái tỦ này cho tôi."
"Liên Mạt Mạt, thế mà cậu lại để tôi làm việc à?" Tiên Bảo Châu có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào giẻ lau.
"Đúng vậy, chính là để cậu làm việc đấy. Cậu cũng có thể lựa chọn không làm mà, ra khỏi cửa này, chúng ta coi như không quen biết, về sau cũng không cần phải tới tìm tôi nữa đâu."
Tiên Bảo Châu cắn răng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn giẻ lau bẩn thỉu: "Tôi sẽ làm."
"Phải thế chứ, trẻ con dễ dạy."
Tiên Bảo Châu đứng làm, Mạt Mạt đứng bên cạnh chỉ huy: "Lau tủ không phải là như thế. Trước tiên cậu phải dùng giẻ khô lau lướt qua một lần, sau đó lau lại bằng giẻ nhúng nước xà phòng, cuối cùng lau hết các mặt bằng giẻ sạch."
Liên Thanh Nghĩa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tiền Bảo Châu, hừ lạnh một tiếng: "Chị thật là ngốc đấy, chị ngoại trừ lập dị ra thì còn có thể làm được gì nữa không?"
Tiên Bảo Châu tức giận: "Có ai mà vừa mới sinh ra đã biết làm chứ, tôi đây không phải cũng là đang học đấy sao? Cậu tránh xa tôi ra một chút." Thanh Nghĩa biu môi: "Tránh xa một chút thì tránh xa một chút, đồ lập dị."
Mạt Mat đánh em trai một cái: "Đừng có nói thật như thế."
Tiên Bảo Châu tức giận: "Hai chị em các cậu quá bắt nạt người ta rồi đấy."
Mạt Mạt nhướng mày: "Cung phản xạ của cậu dài thật đấy, tới tận bây giờ mới phát hiện ra!"
Triệu Tuệ kéo tay Tiên Bảo Châu: "Cậu nói không lại hai chị em bọn họ đâu, trong nhà này, miệng lưỡi của hai người bọn họ là trơn tru nhất đấy."
Tiền Bảo Châu ngửa đầu, vô cùng kiêu ngạo: "Tôi không thèm chấp nhặt với mấy người các cậu đâu."
Đến tối Liên Quốc Trung trở về, nhìn thấy Tiền Bảo Châu, vô cùng kinh ngạc, con gái lại có thêm một người bạn nữa.
Mạt Mạt thì lại rất phiền muộn. Tại sao Tiền Bảo Châu lại quay lại nhà cô cơ chứ? Ba giờ rời đi, hơn bốn giờ lại quay lại, còn nhất định phải ăn cơm tối ở nhà bọn họ, còn đã báo cho người nhà rồi, đây là chuẩn bị đầy đủ đã rồi mới tới đây.
Lúc Tiền Bảo Châu không kiêu ngạo thì nhìn rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Điền Tình cùng Liên Quốc Trung, luôn miệng gọi chú dì không ngớt.
Liên Quốc Trung nhìn thoáng qua sắc trời: "Mạt Mạt mau dọn cơm đi."
Có Tiền Bảo Châu ở đây, Mat Mat cắt một chút thịt, làm món dương xi xào thịt băm. Lại xào lòng heo, nấu thêm một nôi canh rau tê thái, món chính là bánh bột ngô.
Điền Tình chào hỏi: "Cũng không có đồ ăn ngon øì, cháu đừng ghét bỏ nhé."
Tiên Bảo Châu cầm bánh bột ngô lên: "Dì, cháu không kén ăn đâu ạ, cháu ăn gì cũng được hết."
Điền Tình nghe vậy liên thấy rất vui, lại nhìn Tiên Bảo Châu ăn ngon lành không làm bộ, lại càng hiếm lạ.
Liên Thanh Nghĩa trợn trắng mắt, thật biết giả vờ đấy.
Ăn cơm xong không còn sớm nữa, Liên Quốc Trung bảo cặp song sinh đưa cô ấy về nhà. Liên Thanh Nghĩa không muốn đi, nhưng cha đã nói rồi, cậu chỉ có thể chấp hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận