Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 518. Độc ác 2

Chương 518. Độc ác 2Chương 518. Độc ác 2
Mạt Mạt vẫn đứng cạnh giường, nhìn dưới lầu thấy Cảnh Tinh Tinh đang chạy đuổi theo Hà Liễu, trong tay Hà Liễu cầm một cái túi vải, bị Cảnh Tinh Tỉnh một phát tóm được.
Tề Hồng gọi Mạt Mạt hai câu, Mạt Mạt không đáp lại, đi tới hỏi: "Cô đang nhìn cái gì đấy? Nhìn chăm chú như vậy, tôi gọi cũng không nghe thấy."
Mạt Mạt chỉ dưới lầu: "Cô nhìn một cái là biết rồi."
Lúc Tề Hồng nhìn thấy, Cảnh Tinh Tinh và Hà Liễu đã đánh nhau, cái túi trong tay Hà Liễu rơi xuống tuyết, Mạt Mạt nhìn thấy màu vàng, chắc là bột ngô.
Tê Hồng chỉ phía xa: "Mat Mạt, Ngô Giai Giai và Tôn Nhuy cũng đuổi tới kìa."
Ngô Giai Giai đỡ eo đi tới, nhặt cái túi lên, đáng vẻ rất tức giận, hình như nói cái gì đó, Tôn Nhuy cũng bắt đầu ra tay.
Thân thể Hà Liễu bị ép ở bên dưới, đánh không lại hai người, cuối cùng đánh đỏ mắt, ba người lăn lộn cùng một chỗ.
Tê Hồng nhìn mà trợn mắt há mồm: "Mấy người bọn họ chỉ bởi vì một túi lương thực?"
Mạt Mạt: "Ban đầu là bởi vì lương thực, nhưng hiện tại là bởi vì những oán hận đã chất chứa từ trước rồi." Te Hong nhíu mày: "Trước kia Hà Liêu cũng lẫy lương thực từ trong nhà Ngô Giai Giai ra, cũng không thấy bọn họ đánh nhau."
Mạt Mạt nói: "Lấy một hai lần, Ngô Giai Giai cũng sẽ nhịn, nhiều lần, tự nhiên sẽ bùng nổ, với lại tuyết lớn phủ kín đường, lương thực của Hà Liễu và Cảnh Tinh Tinh liên quan đến thị trấn, tháng sau bọn họ không lĩnh được lương thực, lương thực trong nhà Cảnh Lượng không nuôi được hai người bọn họ."
Tề Hồng nói: "Tôi suýt nữa thì quên mất Hà Liễu đã chuyển đi."
Triệu Tuệ nhíu mày: "Người nhà này thực sự là cực phẩm hiếm thấy."
Te Hồng nói: "Quả thực là hiếm thấy."
Triệu Tuệ hỏi: "Hà Liễu và Hứa Thành bao giờ thì dọn đi?"
Mạt Mạt: "Thế nào cũng phải đợi Hứa Thành làm xong nhiệm vụ đã."
Triệu Tuệ nhìn Hà Liễu đang chật vật thổn thức: "Chị thật sự không hiểu, tướng mạo của Hà Liễu không tệ, lại là lính văn nghệ, nghiêm túc tìm đối tượng, đàn ông tốt nhiều vô kể, sao cứ nhất định phải nhớ thương người khác?"
Mạt Mạt: "Cái này có liên quan đến gia giáo."
Lúc này trận chiến dưới lầu đã xong, ba người đều không còn sức lực nữa, Hà Liễu gạt tuyết trên người, chống nạnh mắng chửi.
Bởi vì tuyết rơi, mọi người đều trốn ở nhà, dưới lâu không có trẻ con đùa giỡn, vô cùng yên tĩnh, tiếng mắng chửi của Hà Liễu, Mạt Mạt có thể loáng thoáng nghe thấy, há to miệng, sững sờ nhìn Hà Liễu, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra nổi, từ lúc bắt đầu thấy Hà Liễu, dáng vẻ của Hà Liễu, trong đầu đều bị hình ảnh người đàn bà chanh chua của Hà Liễu tẩy não rồi.
Miệng của Hà Liễu cũng rất độc, chỉ chọc trúng vào chỗ đau của người khác, Ngô Giai Giai vốn dĩ ở rất xa, tức giận đến mức nắm lấy một quả cầu tuyết ném vào Hà Liễu.
Hà Liễu tránh được, Ngô Giai Giai tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã tới chỗ ba người bọn họ.
Tê Hồng kéo Mạt Mạt, chỉ bên chân Ngô Giai Giai: "Mat Mạt, cô nhìn Tôn Nhuy kìa.”
Mạt Mạt nhìn sang, Tôn Nhuy lén đặt chân nằm ngang trong đống tuyết, như này là muốn để Ngô Giai Giai vấp ngã.
Mạt Mạt nhịn không được che kín bụng, phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, Tôn Nhuy còn nhỏ tuổi, tâm địa lại quá độc ác, đứa bé còn chưa ra đời mà cô ta cũng ra tay được.
Mạt Mạt bị hù doạ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn được, may mắn Tiểu Lưu kịp đến dưới lầu, Tôn Nhuy hốt hoảng thu chân lại, vừa vặn bị Ngô Giai Giai nhìn thấy, che lấy bụng, hung hăng tát cho Tôn Nhuy một cái.
Tim Tề Hồng xoắn lại, vỗ ngực: "Sau này hai ta cần phải cách xa Tôn Nhuy, quá ác độc." Mat Mạt nhìn thoáng qua Tôn Nhuy: "Ngô Giai Giai nhất định sẽ không bỏ qua cho Tôn Nhuy." Te Hồng: "Cũng là đáng đời cô ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận