Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 621. Ưu tú 1

Chương 621. Ưu tú 1Chương 621. Ưu tú 1
Hứa Noãn Tâm đến thật sự là ngoài dự liệu, buổi tối lúc ăn cơm, Vân Kiến nhắc tới, Miêu Niệm mím môi, lạnh mặt: "Việc này phải trách cha, năm ngoái cha đi điều tra nghiên cứu, chạm mặt Hứa Noãn Tâm, lúc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, không chú ý tới người phía trước, đồng nghiệp hỏi cha ở khu lính mới thế nào, cha nói rất tốt, chắc là cô ta nghe được, nên mới tới."
Hoá ra chuyện là như vậy, Mạt Mạt còn đang buồn bực, hành tung của cậu là bảo mật, Hứa Noãn Tâm là một tên lính quèn sao mà biết được, thì ra điểm mấu chốt ở đây.
Miêu Niệm không coi Hứa Noãn Tâm ra gì, bây giờ hiện tại ngoại trừ làm việc, ông chỉ để ý đến người nhà, người ngoài còn không bằng số liệu trên sách vở của ông: "Không nói đến người không liên quan nữa, ăn cơm đi."
Ăn cơm xong, Miêu Niệm xách túi dẫn mấy đứa nhỏ về nhà.
Vân Kiến và Vân Bình đi rồi, Tùng Nhân không dám ở một mình, lại quay trở lại, thế giới hai người của Trang Triều Dương lại thất bại.
Tùng Nhân dựa vào lưng vào mẹ, lấy chân liều chết đẩy cha ra, đừng thấy mới chỉ ba tuổi, hai chân vô cùng có lực, đá trên ngực Trang Triều Dương thùm thụp.
Trang Triều Dương nắm lấy hai chân của Tùng Nhân, gãi vào lòng bàn chân của cậu bé, Tùng Nhân cười khanh khách: "Con sai rồi, con sai rồi, cha, con sai rồi, sai thật rồi."
Trang Triều Dương kéo bàn chân mập mạp của Tùng Nhân qua: "Thằng nhóc thối, muộn rồi."
"A, mẹ, cha muốn ăn chân của con."
Mạt Mạt không giúp ai hết, lùi ra khỏi chiến trường, nhìn hai cha con đang chơi đùa ầm ï trên giường.
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Cha gặm là cái móng heo."
Tùng Nhân cười ha ha, hai chân sống chết dùng sức đạp, nhưng sức của cậu bé không lớn bằng cha, lăn mấy lần vẫn không thể nào thoát ra được, Tùng Nhân đã lăn vào trong lòng cha, bàn tay ngược lại đã gãi vào người cha.
Trang Triều Dương không có máu nhột, Tùng Nhân có máu nhột là giống Mạt Mạt, Tùng Nhân gãi một lúc cũng không thấy cha có phản ứng, bị bức ép, há mồm cắn vào ngực Trang Triều Dương một cái.
Trang Triều Dương xuýt xoa một tiếng: "Đau, Tùng Nhân, nhả ra cho cha."
Tùng Nhân sống chết không buông, Mạt Mạt ngây người, nhìn vị trí mà con trai cắn, ha ha cười to, cười chết cô rồi.
Trang Triều Dương gãi lên eo Tùng Nhân, cậu bé mới nới lỏng miệng, Trang Triều Dương che chỗ ngực lại, thằng nhóc thối này cắn hết mức luôn. Tùng Nhân thấy cha biến sắc, đừng nhìn thay mập, hai tay hai chân đồng thời bò đi, mấy cái đã bò đến sau lưng Mạt Mạt, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Mạt Mạt cười ha ha, ngăn Trang Triều Dương lại: "Đừng nóng giận, ha ha, đừng nóng giận, không phải Tùng Nhân cố ý."
Tùng Nhân vội vàng gật đầu: "Cha, không phải con cố ý, con sai rồi, sai thật rồi."
Trang Triều Dương mím môi, nửa ngày mới thốt ra được bốn chữ: "Em cứ chiều quen đi."
Mạt Mạt trợn trắng mắt, cô cũng không nuông chiều, đều là Trang Triều Dương nuông chiều, nếu không Tùng Nhân nào dám cắn.
Tùng Nhân đùa chơi ồn ào đủ rồi, rất nhanh đã ngủ, bởi vì sợ buổi tối cha trả thù, không ngủ ở giữa nữa, muốn ngủ sát vách tường.
Như vậy thì lại thuận lợi cho Trang Triều Dương, đợi con trai ngủ rồi, kéo vợ vào trong chăn, hôn lên cổ Mạt Mạt: "Vừa rồi cười rất vui vẻ đúng không?"
Âm cuối cùng là âm cao, Mạt Mạt cảm thấy có sự uy hiếp mạnh mẽ: "Em giải thích."
Trang Triều Dương hôn lên miệng Mạt Mạt, bây giờ anh không muốn nghe, Mạt Mạt: "Ô ô."
Sáng hôm sau, Tùng Nhân buồn rầu ngồi ở bên giường, sao cậu bé lại tự mình làm ổ được? Nhất định là cha trả thù.
Tâm trạng của Trang Triều Dương tốt, nhéo mặt Tùng Nhân một cái: "Con trai ngoan." Tùng Nhan:
Bạn cần đăng nhập để bình luận