Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 889. Điện Thoại 1

Chương 889. Điện Thoại 1Chương 889. Điện Thoại 1
Hướng Hoa kiếm được tiền, lựa chọn quên ngôi nhà ở Dương Thành của Trang Triều Dương, nhà họ Trang rốt cuộc có bao nhiêu tiền, Hướng Hoa không biết, Hướng Húc Đông từ trước đến giờ không nhắc đến nhà họ Trang.
Ngô Mẫn là một người bình thường, những thứ bà ta biết được lại càng ít, trong trí nhớ kiếp trước của Hướng Hoa, chỉ nhớ đồ dùng và vài món đồ cổ trong căn nhà của ông cụ Trang ở Dương Thành.
Đó là là do Ngô Mẫn chọc tức ông cụ Trang, anh ta đi theo, tuy là chỉ nhìn một lần, nhưng vẫn còn nhớ, khắp nhà đều là đồ đạc bằng gỗ sưa, hơn nữa còn là nguyên một bộ, giá cả đắt đỏ.
Còn có những món đồ cổ trên giá, đều là đồ thật, giờ đồ cổ không phải chỉ đáng giá mấy trăm đồng, bởi vì Hoa kiều về nước, ngành đồ cổ trở nên khởi sắc, đồ cổ cũng tăng giá không ít, có những món đồ cổ khi không cũng mấy chục nghìn.
Hướng Hoa mím môi, anh ta không muốn thừa nhận cũng không được, Trang Triều Dương không để tâm tiền lương của mình, người ta có tiền, cái anh ta thấy được chỉ là bề nổi, cũng không biết sâu bên trong có bao nhiêu nữa.
Kiếp trước, Trang Triều Dương cao cao tại thượng, từ chối lời cầu xin giúp đỡ của anh ta, tâm trạng tuyệt vọng năm đó lại wa về, Hướng Hoa cắn đầu lưỡi. Kiếp này không giống thế nữa, Trang Triêu Dương có vài món đồ cổ thì đã làm sao, kiếp này anh ta nhất định sẽ thành công, khiến Trang Triều Dương phải ngước nhìn.
Chu Tiếu kéo Hướng Hoa/Anh đang nghĩ gì đó, Liên Mạt Mạt đã đi rồi."
Hướng Hoa cắn môi,"Đi thì kệ đi."
"Anh không cần tiền thừa kế nữa à?"
Hướng Hoa nói: "Tiền thừa kế không ở trong tay Liên Mat Mat Liên Mat Mat và Trang Triều Dương hiểu nhau, cô ta hiểu rõ lòng Trang Triều Dương nhất, cô ta sẽ không nhận tiền của Hướng Húc Đông.”
Chu Tiếu không tin"Đó không phải chỉ là mười nghìn hai mươi nghìn, đó là bốn trăm nghìn, chúng ta không có nhiều tiền như vậy, khó tránh thấy tiền là mờ mắt, cái gì gọi là thù hận đứng trước tiền bạc chẳng đáng một xu, ôi, không đúng, lúc chúng ta đến không phải anh nói với em thế sao."
Hướng Hoa cắn môi, anh ta có thể nói, giờ phát triển rất thuận lợi, trùng sinh kịch động lựa chọn quên rất nhiều thứ sao?
Hôm nay bị chuyện bỏ quên mà trở nên rõ ràng hơn.
Hướng Hoa nói,"Đi thôi, tài sản nhất định vẫn còn trong tay Hướng Húc Đông."
Chu Tiếu,"Em thực sự không hiểu, giữa cha và con sao có thể ghi thù lâu được, Hướng Húc Đông sao không tha thứ cho anh."
Hướng Hoa cũng khó chịu, kiếp này anh ta sao có thể làm nhiều chuyện ngu xuẩn đến vậy, nếu như không phải sau này điều tra được, anh ta cũng không biết.
Trong nhà ăn Vệ Nghiên ăn tối xong rồi mới nhìn thấy Mat Mạt,"Sao cô đến muộn như vậy?"
Mat Mạt bưng hộp cơm ngồi xuống,"Hướng Hoa và Chu Tiếu đến tìm tôi, lỡ dở thời gian."
"Sao bọn họ lại tới tìm cô?”
Mạt Mạt kể: "Bởi vì Hướng Húc Đông thừa kế một phần tài sản, tưởng rằng ở chỗ tôi nên đến tìm tôi.”
Từ Lị vẫn còn đang kinh ngạc, ban nãy bọn họ đi không xa, nghe được Chu Tiếu gào lên bốn trăm nghìn, ối trời ơi, cả đời này cô ấy cũng không nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Từ Lị nuốt nước bọt,"Mạt Mạt, thực sự có nhiều tiền như vậy sao?"
Mạt Mạt nói: "Bọn em nghe thấy hết cả rồi?"
Mấy người Từ Lị gật đầu,"Nghe thấy rồi."
Mạt Mạt nói: "Chuyện này phải chôn trong lòng đó, tránh cho phiền phức."
Từ Lị gật đầu,"Bọn em hiểu, bọn em nhất định sẽ không nói.”
Vệ Nghiên hiếu kì chết đi được, Mạt Mạt nói nhỏ vào tai Vệ Nghiên, hai mắt Vệ Nghiên mở to,"Ối trời ơi, nhiêu như vậy, cô đã nói rõ ràng chưa, nếu mà chưa nói rõ ràng sau này phiền phức to đấy."
Mạt Mạt nói: "Nói rõ ràng rồi, Hướng Hoa cũng không phải kẻ ngốc, trong tay tôi không có, anh ta bình tĩnh lại sẽ tự hiểu ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận