Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 805. Vất vả 1

Chương 805. Vất vả 1Chương 805. Vất vả 1
Mạt Mạt trợn trắng mắt, mang đến thật là đúng lúc, Bàng Linh vừa vui vẻ vừa có chút xấu hổ: "Trở về rồi à?"
Chân Khởi Hành cũng dài, đi trên bậc thang, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bàng Linh: "Vừa xuống xe."
Ý là anh vừa đến là tới gặp em.
Bàng Linh đỏ mặt, nhìn Khởi Hành đầu đầy mồ hôi, khó xử muốn móc khăn tay ra, nhưng cô ấy căn bản không mang theo cái thứ đồ chơi này.
Khởi Hành tự lấy tay áo lau mồ hôi: "Được rồi."
Mạt Mạt bị cho ăn một thanh đường, ngọt khé cả cổ họng rồi, Từ Lị không chịu nổi: "Hai vị ơi, hãy cân nhắc đến những người như chúng tôi."
Bàng Linh càng đỏ mặt hơn, Khởi Hành cũng ngại ngùng, gãi đầu: "Chuyện là, chào mọi người, tôi là Tô Khởi Hành."
Từ Lị nháy mắt với Bàng Linh: "Chúng tôi biết, chú rể nhà nước nha!"
Khởi Hành hào phóng hơn so với Bàng Linh nhiều, cười ha ha: "Buổi trưa hôm nay, tôi mời mọi người ăn cơm."
Từ Lị: "Chắc chắn là muốn mời những người chướng mắt như chúng tôi à?"
Bàng Linh: "Đi, đi, đi ăn cơm.”
Từ Lị cười hi hì: "Chúng ta đi thật nhé!" Khởi Hành: "Deu đi cả."
Mạt Mạt móc ra giấy da trâu, đưa cho Bàng Linh: "Trước tiên xem cái này đã, xem xong rồi đi."
Bàng Linh mở cái túi ra: "Cháu đã sớm chú ý tới túi giấy da trâu rồi, hoá ra là cho cháu à?"
Mạt Mạt cười: "Mở ra nhìn xem, có thích hay không?"
Bàng Linh lấy vải đỏ ra, nhìn thấy sườn xám màu đỏ, đầu ngón tay vuốt ve lên chiếc sườn xám: "Thật đẹp."
"Cháu ướm thử xem thế nào."
Bàng Linh cẩn thận giũ tung ra, lấy tay ướm thử: "Cháu nhất định có thể mặc."
Mạt Mạt nhìn Bàng Linh choàng chiếc sườn xám lên, hai mắt tỏa sáng, thật đẹp, sườn xám khiến cho sự nữ tính ôn nhu của phụ nữ ào ra toàn bộ.
Bàng Linh thích vô cùng: "Mợ út, mợ kiếm được sườn xám ở đâu vậy, bác gái đi mua rồi, cũng không mua được cái mà cháu có thể mặc."
Mạt Mạt chỉ vào mình, kiêu ngạo nói: "Mợ tự làm đó, thế nào, lợi hại không?"
Bàng Linh trợn tròn mắt nhìn: "Mợ tự làm á?"
Mạt Mạt gật đầu, bây giờ thêu thùa cũng không phải là tư tưởng cũ nữa, Mạt Mạt không sợ bị người ta biết, cười nói: "Nhìn thấy bên trên có hình thêu không, là mợ thêu, mợ đã đi theo bà nội Khâu học thêu đó." Bàng Linh: "Mợ út, mo thật lợi hại."
Hai mắt Khởi Hành vẫn luôn ở trên người Bàng Linh, cô ấy trừng mắt liếc, càng chú ý một chút, gấp sườn xám lại, ôm túi da trâu không buông tay.
Cả đoàn người Mạt Mạt đến căn tin, ở niên đại này ăn cơm rất nhanh, đã có rất nhiều sinh viên ăn xong rồi, căn tin có rất nhiều vị trí trống.
Hôm nay Mạt Mạt mang theo cơm, cô không đi mua cơm, hôm nay mang theo thịt heo hầm quả đậu, món chính là cơm.
Căn tin đều là thức ăn chay, đám người Từ Lị thật sự không để Khởi Hành mời, mấy người phân chia ra rất nhanh đã mua xong rồi.
Bàng Linh ngồi xuống nói: "Chờ đến đám cưới của tôi, các cậu nhất định phải tới đó."
Từ Lị cười: "Đương nhiên phải tới rồi."
Bàng Linh mời cả lớp, là ý của nhà họ Bàng và Trang Triều Lộ, đám sinh viên lần này, tương lai nhất định là trụ cột vững vàng.
Ở niên đại này, quan hệ bạn học rất bền vững, không giống như tương lai, bạn học giống như nước chảy, tốt nghiệp đại học rồi, cũng chỉ có thể nhớ kỹ người cùng phòng, cuối cùng có thể còn mấy người liên hệ với nhau là cũng không tệ rồi.
Hôn lễ của Bàng Linh là nhà họ Bàng thương lượng với nhà họ Tô, cuối cùng làm một chỗ, vì khiêm tốn, nên không làm hai đợt, bởi vì làm cùng một chỗ, nên người được mời có hơi nhiều. Cũng may nhà hàng ở thủ đô có may nhà lớn, chọn một chỗ tương đối khiêm tốn, mời khách đều có thể chứa hết.
Bàng Linh kết hôn, Mạt Mạt ở bên Khởi Hành, cũng phải giúp chị cả làm việc.
Dáng dấp Khởi Hành không tệ, những cô gái lớn gan cũng chăm chú nhìn thêm một chút, đáng tiếc, ánh mắt của Khởi Hành đều ở trên người Bàng Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận