Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1265. Khả năng ghi nhớ 1

Chương 1265. Khả năng ghi nhớ 1Chương 1265. Khả năng ghi nhớ 1
Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt tới chợ đồ cổ ở thành phố Z, từng hàng rong nối tiếp nhau theo hàng đầu tiên ở trên đường phố, có quán vỉa hè sẽ bày lên một tấm vải rách đầy bụi, có hàng vỉa hè để chứng minh mình là đồ cổ, trực tiếp dùng cái bao bố rách trải ra mặt đất.
Đương nhiên cũng có các cửa tiệm, các đồ trong cửa tiệm đều là đồ giả cổ, Mạt Mạt chú ý thấy, đại đa số đều là người nước ngoài vào trong cửa tiệm.
Chợ đồ cổ không giống chợ bán đồ ăn, hô hào rao hàng, mỗi người bán đều có địa thế của mình, thích dùng biểu hiện không tiếc rẻ để thể hiện hàng của mình là thật, ngay cả như bạn có đi tới trước quán vỉa hè, người bán cũng sẽ không đáp lời.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đối với đồ cổ thì mù tịt, hai người cũng chỉ tuỳ ý xem mà thôi, Thất Cân vùi trong lòng cha cau mày nhìn đồ cổ, khỏi phải nói dáng vẻ nghiêm túc vô cùng, Mạt Mạt thấy mà buồn cười, cô đùa: "Con nhìn hiểu hả?"
Thất Cân cảm thấy bị mẹ rất coi thường, nhìn chăm chú lên một chiếc bình hoa trong tay một người đàn ông mở miệng: "Từ hoa văn bên trên..."
Cuối cùng trong lúc vẻ mặt của Mạt Mạt còn đang mơ hồ, Thất Cân đưa ra kết luận: "Lò nung của dân chúng vào cuối thời nhà Thanh."
Người đàn ông phía trước mắt sáng rực lên, nhìn thấy đứa nhỏ không lớn lắm, há mồm đã giám định được đồ cổ, nghe có chút vui mừng làm sao, cười ha ha: "Không tệ, nói đúng rồi, mấy người đây là bồi dưỡng đứa bé từ nhỏ hả?"
Nụ cười của Mạt Mạt cứng ngắc khẽ giật giật, gật đầu, ôm con đi rồi, chờ đi rất xa, tìm Mạt Mạt vẫn đang nhảy loạn, nhìn Thất Cân ngây thơ: "Sao con lại biết giám định đồ cổ?"
Trang Triều Dương cũng nhìn chằm chằm con trai út, Thất Cân không hiểu vì sao cha mẹ căng thẳng, dẩu mỏ: "Anh hai cầm bình hoa nói qua với con, cho nên con nhớ kỹ."
Mạt Mạt cúi đầu nhìn về phía An An: "Là vậy phải không?"
An An cũng đang ngẩn người: "Đúng, là con nói qua, nhưng con chỉ nói một lần, mẹ, hơn nữa lại là chuyện từ nửa tháng trước, Thất Cân mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà nó đều nhớ kỹ, hơn nữa không hề sai một chỗ nào."
Mạt Mạt nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không có thiên phú dị bẩm như An An là được, nhưng nhìn Thất Cân, Mạt Mạt lại thấy đau dạ dày.
Đứa nhỏ Thất Cân này cho tới bây giờ cũng không muốn nói nhiều, làm cha mẹ đã lâu như vậy rồi, cũng không phát hiện Thất Cân có khả năng ghi nhớ tốt như vậy, thật sự là đủ đau buồn.
Trang Triều Dương nhẹ nhõm, trong nhà đã có một đứa khác biệt rồi, nếu như lại có một đứa nữa, anh phải sống ít đi bao nhiêu năm chứ?
Trang Triều Dương an ủi Mạt Mạt: "Con thông minh là chuyện tốt."
Mạt Mạt cũng không cảm thấy là chuyện tốt, chỉ với tính cách của Thất Cân, trưởng thành còn không biết có thể tức chết cô hay không?
Mạt Mạt trừng mắt với Thất Cân: "Không cho phép mở miệng."
Khuôn mặt nhỏ của Thất Cân nghiêm túc: "Là mẹ hỏi nên con mới nói."
Ý tứ là không trách móc con, thì con cũng gánh theo cái danh này.
Mat Mạt: "...
Mạt Mạt không nhìn Thất Cân nữa, thằng nhóc này sinh ra chính là để chẹn họng cô mà.
An An đi xem đồ cổ rồi, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi theo, cũng không để cho An An mua những cái khác, mãi cho đến khi đi tới chỗ cái vạc.
Mạt Mạt nhìn thấy An An ngồi xổm ở quầy hàng, ánh mắt dịu dàng, đứa nhỏ này đời trước tâm địa tốt, cho nên đời này có bàn tay vàng. Chỉ là đáng tiếc, đứa nhỏ này đối với đồ cổ chỉ là ưa thích, sự yêu thích thật sự vẫn như cũ là y học.
An An cũng coi như là người thành thạo trong thị trường đồ cổ, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, hạ giá cũng nghiêm túc, cuối cùng bàn tay nhỏ dùng 300 đồng để mặc cả xong cái vạc nhỏ.
Mua được vạc rồi, Mạt Mạt và Trang Triều Dương dẫn theo bọn nhỏ đến nhà cha nuôi.
Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi được nghỉ, Khâu Văn Trạch cũng ở nhà, An An di tìm ông cụ Khâu, Trang Triều Dương và Khâu Văn Trạch nói chuyện phiếm.
Mạt Mạt thì nấu cơm với Trương Ngọc Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận