Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1625. -

Chương 1625. -Chương 1625. -
Mạt Mạt hỏi: "Gần đây Lý Đức có gì khác thường không?"
Tùng Nhân lắc đầu: "Vậy thì không, mỗi ngày đều giống như bọn con, bình thường đến trường học, nhưng ngược lại là mấy đứa Hoàng Hâm cứ nhảy lên đùng đùng đến nhà mình chơi, con không đồng ý."
Mạt Mạt: "Con làm rất đúng, sau này cố gắng hết sức cách xa một chút, còn có đứa tên là Kỳ Tuyết Oánh kia."
Tùng Nhân gật đầu: "Trong lòng con nắm chắc."
Mạt Mạt thấy Thất Cân trơ mắt nhìn điện thoại thì đưa điện thoại cho thằng bé, Thất Cân vui vẻ nhận điện thoại, mở miệng gọi anh cả.
Tùng Nhân cũng rất nhớ mấy đứa nhỏ ở nhà: "Nhớ anh cả không?"
Thất Cân thành thật nói: "Nhớ, anh cả, chừng nào thì anh về nhà?"
Tùng Nhân tính toán ngày nghỉ: "Còn phải chờ hai tháng nữa, đợi anh về sẽ mang quà về cho em, em thích cái gì thì nói với anh cả."
Mắt Thất Cân sáng rực lên: "Thật? Thích cái gì cũng đều được sao?"
Tùng Nhân: "Trong vòng 300 đồng thì tuỳ ý chọn."
Hai mắt Thất Cân sa sầm, thứ mà cậu bé thích không đủ tiền, nghĩ một chút: "Được rồi, em không cần quà nữa."
Tùng Nhân nghiến răng: "Em thích cái gì, anh cố gắng hết sức mua cho em."
Thất Cân ngừng một lát: "Anh không mua nổi."
Tùng Nhân: "...”
Được rồi, cậu bé không có sổ tiết kiệm ở bên cạnh, thật sự đúng là không mua nổi đồ đắt, đừng thấy Thất Cân còn nhỏ, nhưng đã hiểu rõ về giá tiền, Tùng Nhân cười khan một tiếng.
Thất Cân thích một chiếc xe mô hình rất lâu rồi, đáng tiếc giá rất đắt, thằng nhóc Thất Cân này trưởng thành nhất định là gian thương, nó cũng có tiền nhưng không nỡ tiêu tiền của mình, vẫn luôn tính toán đợi đến ngày lễ để cha mẹ tặng cho nó.
Đáng tiếc chỉ có ăn Tết là ngày lễ lớn, Thất Cân đã nghĩ kỹ Tết này không cần tiền lì xì, đòi quà.
Anh cả nói tặng quà, Thất Cân vô cùng vui vẻ, nhưng nói chuyện giá tiền, được rồi, vẫn phải dựa vào cha mẹ.
Thất Cân nghĩ đến mô hình, cảm xúc có chút suy sụp, đưa điện thoại cho anh hai, thằng nhóc ngồi trên ghế sofa, thả dòng suy nghĩ làm sao để có thể lấy được mô hình sớm hơn một chút.
An An nhận điện thoại, chưa được vài câu đã cúp rồi, không nỡ để điện thoại xuống, anh cả quá không chống chọi được, bây giờ mới được vài câu, anh cả đã tử trận. An An xoa đầu Thất Cân, thằng bé vuốt ve tay anh trai, An An cười: "Nghĩ gì thế?"
Thất Cân nhìn mẹ ở trên lầu, kéo anh hai sang, nói nhỏ.
Lúc Mạt Mạt xuống lầu, không biết hai anh em đã đạt được thoả thuận gì, lên lầu ram rầm.
Mạt Mạt cũng không để ý, sau đó bị hai anh em gài bẫy.
Hai ngày sau, buổi tối Mạt Mạt tan làm, chưa đợi được đến bữa tối, hàng xóm trong đại viện hợp thành đoàn đi tới, Mạt Mạt có chút ngẩn người, còn là lần đầu tiên nhiều người như vậy cùng đi đến nhà cô.
Mat Mạt vội vàng đứng dậy, nhìn thay sắc mặt nhóm chị dâu cũng không tốt lắm, trong lòng xoay chuyển một lượt, vẻ mặt vui cười tiếp đón: "Các chị dâu mau ngồi đi."
Mạt Mạt nói với chị dâu Tôn: "Chị pha cho em một bình trà."
Chị dâu Tôn cảm thấy sự việc không đúng lắm, pha trà xong thì về phòng bếp của mình, còn đóng cửa lại.
Chị dâu Lưu nhấp một ngụm trà, sự tức giận cũng ít đi một chút, chị dâu Lưu là người nhanh mồm nhanh miệng: "Mạt Mạt, em có bận thì cũng nên quản lý bọn nhỏ nhà em một chút chứ."
Mạt Mạt sửng sốt, con của cô ngoan ngoãn biết bao mà. Chị dâu Lưu thấy vậy, được rôi, vậy là Mat Mat không biết.
Chị đâu Lưu nhìn một vòng cũng không thấy An An và Thất Cân đâu thì cũng nói thẳng: "An An sao có thể lừa gạt tiền của Minh Tử nhà chị chứ?"
Chị dâu Lưu đã mở màn, những người chị dâu khác cũng nã pháo: "Đúng vậy, đây không phải là dạy hư bọn nhỏ à?"
Đầu Mạt Mạt đều nổ tung, nhóm chị dâu cứ trái một câu phải một câu, cô ngây ngẩn nghe không hiểu, từ đầu đến cuối không thể nào giải thích được nguyên nhân và kết quả, trọng tâm suy nghĩ cũng là An An xúi giục đám nhỏ ở đại viện lừa tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận