Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 569. Chờ đợi 1

Chương 569. Chờ đợi 1Chương 569. Chờ đợi 1
Chờ đợi 1
Tùng Nhân ngủ dậy, Liên Thanh Bách đặt con trai xuống rồi ôm Tùng Nhân, Liên Thanh Bách sẵn lòng ôm Tùng Nhân nhất, đặc biệt thích chọc Tùng Nhân cười. Thích Tùng Nhân là một mặt, mặt khác là Tùng Nhân quá giống Trang Triều Dương, nên anh ấy cảm thấy giống như đang nhìn thấy Trang Triều Dương cười vậy, mỗi lần anh ấy đều nhận xét, nụ cười thật xấu xí.
Mạt Mạt phớt lờ anh trai trẻ con của mình, nói với Triệu Tuệ: "Tối nay ăn ở đây nhé."
Triệu Tuệ lắc đầu: "Không đâu, tối nay anh trai em muốn đãi khách."
"Thì ra là thế, bảo sao chiều nay anh ấy ở nhà!"
Liên Thanh Bách nói: "Được rồi, những gì cần biết anh đã biết, vợ chồng anh phải trở về chuẩn bị đây, đi trước nhé."
Điền Tình nói: "Mẹ qua giúp các con nhé!"
Triệu Tuệ: "Không cần đâu mẹ ạ, về cơ bản là buổi trưa con đã làm xong rồi."
Liên Thanh Bách nói: "Mẹ, tí nữa hai mẹ con không cần nấu cơm đâu, lát nữa con mang tới cho hai người."
Điền Tình nói: "Con không phải mang sang đâu, bọn mẹ có thể tự làm, con cứ để lại chiêu đãi đi, đừng qua loa quá." Mat Mat tiếp lời: "Đô ăn nhà em không tệ, anh đừng lo."
Người mà Liên Thanh Bách muốn chiêu đãi hôm nay rất quan trọng, anh suy nghĩ một hồi: "Vậy được, anh sẽ không mang sang nữa."
"Vâng."
Liên Thanh Bách vừa đi, Mạt Mạt nhìn Điền Tình chuẩn bị đi ra ngoài: "Mẹ, mẹ còn định đi đâu thế?"
Điền Tình nói: "Hai anh em Vân Kiến không có ai chăm sóc, mẹ muốn để chúng nó đến đây ăn tối, con xem có được không?”
"Được ạ."”
Mạt Mạt không nhẫn tâm đả kích mẹ, thằng bé Vân Kiến rất có nguyên tắc nên có thể sẽ không tới.
Điền Tình nhanh chóng trở lại, trên tay xách một cái túi, Mạt Mat thấy rất nặng: "Mẹ, mẹ cầm cái gì vậy?"
Điền Tình đặt túi xuống, chỉ vào Vân Kiến: "Con hỏi nó ấy."
Vân Kiến nói: "Đây là gạo bà nội gửi tới, em không biết nấu nên mới ăn ở nhà ăn. Em biết nhà chị gái có nhiều lương thực, nhưng chúng em không thể ăn miễn phí được, em muốn mang lương thực đến đây ăn chung."
Mạt Mạt biết ngay sẽ như thế này mà: "Nhưng em mang đến nhiều quá, ở đây chắc phải hơn mười lăm cân gạo nhỉ!"
Vân Kiến đáp: "Không nhiều đâu ạ." Thấy con gái đồng ý nên Điên Tình chỉ có thể cất gạo đi, hỏi Vân Kiến: "Cháu có lương thực nhưng tại sao không góp ăn chung với người khác?"
Vân Kiến mím môi, Mạt Mạt thấy có chuyện liên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Vân Kiến trả lời: "Chúng em từng góp ăn chung ở khu tập thể cũ rồi, hàng xóm nuốt chửng lương thực của nhà em, cho rằng em còn nhỏ không hiểu, nhưng thực ra em biết mọi người ăn bao nhiêu."
Vân Bình tự hào nói: "Anh trai giỏi nhất, anh ấy có thể làm mọi thứ."
Mạt Mạt mỉm cười: "Thật không? Giỏi đến mức nào thế?"
Vân Bình không nói được, cậu bé kéo anh trai mình: “Anh ơi, anh nói đi."
Vân Kiến có chút xấu hổ: "Em đã học kiến thức lớp tám rồi."
Mat Mạt: "..."
Nếu cô nhớ không nhầm thì Vân Kiến mới tám tuổi, cô cho rằng mình rất thông minh, nhưng lúc cô tám tuổi cô đang làm cái gì chứ?
Mạt Mạt tự an ủi mình, cô là một người bình thường, Vân Kiến là một thiên tài, đúng vậy. Có một người cha giỏi như Miêu Niệm, sinh được một đứa con trai thiên tài cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Điền Tình rất ngạc nhiên, bà chưa bao giờ biết rằng trẻ em có thể thông minh đến vậy, thần đồng đó! Còn là con cháu nhà họ Miêu nữa, Điền Tình rất tự hào.
Bữa tối là do Điền Tình nấu, để ăn mừng trong gia đình có một đứa trẻ thân đồng nên bà đã giết con cá mà mình định nuôi và xào thịt xông khói.
Vân Bình trợn tròn mắt: "Cô ơi, món này ngon thật đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận