Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1384. Gay go 2

Chuong 1384. Gay go 2Chuong 1384. Gay go 2
Kỹ thuật của Mat Mat không tệ, xe rất nhanh đã tới bệnh viện, Mạt Mạt vừa xuống xe, liếc nhìn thấy xe jeep, có mấy chiếc, trong lòng đã có dự cảm xấu nhất.
Mạt Mạt bế Mễ Mễ, nhấc chân tiến vào bệnh viện, vừa mới vào đến sảnh lớn, cảnh vệ của Trang Triều Dương đã đợi sẵn, muốn đón lấy Mễ Mễ, nhưng cô bé không cho bế, Mạt Mạt nói: "Để tôi cho, cậu đi trước dẫn đường."
"Được, bên này."
Mạt Mạt đi theo lên lầu năm, lầu năm là nơi trọng chứng giám hộ địa phương, bên trong hành làng đều là chiến sĩ, có người còn mặc thường phục, đầu tóc rối bời, có người bị thương còn chưa xử lý, đều đang nhìn chăm chú vào phòng bệnh nghiêm trọng chứng giám hộ.
Ở niên đại này phòng bệnh trọng chứng giám hộ đơn sơ, không có cửa cách ly, không có dụng cụ tỉnh vi, chỉ có máy móc đơn sơ duy trì trạng thái sinh mệnh, dưỡng khí quản ở trên cao là bắt mắt nhất.
Bên ngoài phòng bệnh, các chiến sĩ đang bám vào cửa sổ nhỏ, nghe thấy tiếng bước chân, nhìn về phía Mạt Mạt, nhìn thấy Mễ Mễ trong lòng Mạt Mạt, thông cảm, thương hại, các loại ánh mắt phức tạp tập trung ở trên người đứa nhỏ.
Mễ Mễ vẫn luôn khóc, áo của Mạt Mạt đã thấm ướt, cha con liền tim, Mễ Mễ đã biết cha xảy ra chuyện rồi.
Trang Triều Dương đi tới, Mạt Mạt hỏi: "Tình hình thế nào?"
Trang Triều Dương nhìn sang Mễ Mễ, giọng nói càng khàn hơn: "Người đã tỉnh rồi, để Mễ Mễ đi vào đi"
Tay Mạt Mạt cứng đờ, trong lòng Trang Triều Dương rất khó chịu, Mễ Mễ quệt mũi, trượt xuống khỏi người dì, cô bé năm tuổi chạy lảo đảo nghiêng ngã đến trước cửa, hai tay đặt lên trên cửa.
Ánh mắt mọi người đều chú ý đến Mễ Mễ, Mễ Mễ giống như hạ quyết tâm thật lớn, đẩy cửa ra, thân hình nhỏ bé cứng đờ, đột nhiên chạy vào: "Cha, cha."
Hốc mắt Mạt Mạt đỏ lên, nước mắt trượt xuống, tiếng hét của Mễ Mễ, như xé nát trái tìm những con người ở đây.
Mạt Mạt không kìm chế được đi đến trước cửa sổ của phòng bệnh, Mễ Mễ nhào lên trên giường bệnh, Lý Chính đã tỉnh, đang vô cùng áy náy nhìn Mễ Mễ.
Mạt Mạt cũng nhìn thấy trên tay Lý Chính, trên mặt anh ấy tím xanh, cánh tay cũng không giơ lên được, được bọc bởi băng gạc, như này là đã phải chịu sự ngược đãi.
Phịch một tiếng, có chiến sĩ đấm vào trên tường, gầm nhẹ một tiếng: " cẩu nương dưỡng."
Nhưng có bao nhiêu đau xót và chửi rủa, cũng không cứu được Lý Chính, ánh mắt anh ấy đã mê man, bác sĩ đang canh giữ ở phía trước cửa sổ im lặng đứng đấy, đây là không cứu nổi nữa rôi.
Mê Mễ ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn cha, chỉ có thể nhìn thấy miệng cha đang động đậy, cô bé không nghe thấy, cô bé không nghe thấy.
Mạt Mạt không chịu nổi, đẩy cửa ra, nghe thấy Lý Chính đang nói: "Cha phải đến một nơi rất xa, Mễ Mễ phải chăm sóc bản thân cẩn thận, cha sẽ luôn ở bên cạnh Mễ Mễ."
Lý Chính nói trước sau mâu thuẫn, nhưng anh ấy không còn thời gian, Mạt Mạt lớn tiếng truyền đạt lại bên tai Mễ Mễ, cô bé im lặng khóc, cô bé không dám liều tay của cha, trên tay của cha đều là băng gậc.
Cô bé chỉ có thể bấu vào một bên, hai mắt nhìn cha không rời, cô bé biết, cha sắp rời khỏi cô bé, Mễ Mễ hé miệng, cuối cùng chỉ phát ra một từ: "Vâng."
Lý Chính có thật nhiều điều muốn nói với con gái, nhưng anh ấy không có thời gian, người anh ấy để thua thiệt nhiều nhất chính là con gái, anh ấy chết rồi, con gái không còn nơi nương tựa, cô bé muốn làm, Lý Chính không cam tâm!
Trang Triều Dương không biết đi theo vào từ lúc nào, đứng sau lưng Mạt Mạt, Mạt Mạt đã khóc không ra tiếng.
Lý Chính nhìn thấy Trang Triều Dương: "Tôi cầu xin anh, giúp tôi chăm sóc Mễ Mễ, kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa báo đáp."
Trang Triêu Dương trầm giọng nói: "Nói cái gì vậy, chăm sóc Mễ Mễ là điều nên làm, tôi và Mạt Mat sẽ coi Me Mê là con gái nuôi, anh yên tâm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận