Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 798. Khách 2

Chương 798. Khách 2Chương 798. Khách 2
Mạt Mạt nghĩ rồi, buổi trưa ăn mì hoành thánh, Bàng Linh ăn mì hoành thánh thì không đủ no, cô phải mua thức ăn.
Tiền trong tay Bàng Linh có không ít, cô ấy làm công an tiền lương rất cao, những năm nay tiền lương cô ấy đều chưa tiêu đến, mỗi năm có người nhà cho tiền lì xì, Bàng Linh cũng là người có tiền.
Buổi trưa mọi người đi mua cơm, thật nhiều người, rất nhiều người đang đứng xếp hàng, Mạt Mạt thấy Ngô Tiểu Điệp, cô ta không cần xếp hàng, múc thẳng rồi đi.
Từ Lị kinh ngạc: "Mấy cái sạp hàng này đều là của Hướng Hoa à?"
Mat Mạt gật đầu: "Ừm."
Có không ít người quen biết Ngô Tiểu Điệp, rất nhanh đã truyền ra bên ngoài, không đến một buổi chiêu, đều biết Hướng Hoa làm cái gì.
Hướng Hoa nhíu mày, anh ta làm chuyện này là bí mật, anh ta không hy vọng có người biết, tìm được căn nguyên mới biết là sơ suất ở chỗ Ngô Tiểu Điệp.
Lần đầu tiên Hướng Hoa nổi giận, Ngô Tiểu Điệp được Hướng Hoa nuôi, áo đưa đến tay cơm đưa đến miệng, không thiếu tiền xài, mặc lại đẹp, tính cách cũng kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Hướng Hoa vẫn sợ hãi, sợ Hướng Hoa không cần cô ta nữa.
Ngô Tiểu Điệp cam đoan, cũng sẽ không tiếp tục như vậy nữa, Hướng Hoa ra mặt giải thích, mặc dù có chút tự lừa dối mình, nhưng tâm tư của mọi người đều ở trên việc học tập, đồn đại một hồi rồi cũng thôi.
Về phần một số người ghen ghét Hướng Hoa, động tâm tư gì thì Mạt Mạt cũng không biết.
Đã nhập học được hơn hai tháng, trường học đón nhận lần kiểm tra đầu tiên, tất cả mọi người đều đang ôn tập căng thẳng.
Mạt Mạt học luật, không có đường tắt, cũng đang khổ sở bắt ép học thuộc lòng trong sách, ve đến nhà, đều phải khẩn trương học tập.
Rất nhanh đã đến ngày thi, vào thứ bảy, buổi sáng thi, buổi chiều nghỉ, thứ hai có kết quả, hiệu suất tiêu chuẩn.
Phòng học xếp theo hình bậc thang, giáo viên coi thi đứng trên bục giảng, Mạt Mạt đã biết, trên bục giảng nhìn xuống là thấy tình hình bên dưới vô cùng rõ ràng.
Ở niên đại này thi lên đại học, ngoại trừ việc thực sự không học tập thì không có người chép bài, tất cả mọi người dựa vào bản lĩnh thật sự của bản thân.
Mạt Mạt nhìn bài thi, thật may đều đã học qua, toàn bộ phòng học xếp theo hình bậc thang chỉ có tiếng ngòi bút ma sát vào giấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng có tổng cộng 4 khoa thi, mỗi khoa 45 phút.
Môn thi cuối cùng là môn học tự chọn, Mạt Mạt và Bàng Linh vội vàng chạy đến phòng học xếp theo hình bậc thang, rất nhiều các bạn học khác cũng giống như hai người.
May mà hai người Mạt Mạt cách bên này gần, nếu không thì không còn chỗ nữa rồi, ngày nào đến lớp học tự chọn cũng giống như đi đánh trận vậy.
Tiếng Anh, nếu Mạt Mạt mà thi không đậu hạng nhất thì cô có lỗi với chính mình, kết quả cầm tới bài thi, Mạt Mạt trợn tròn mắt, thật đơn giản, đơn giản đến mức mà Mạt Mạt lấy được hạng nhất cũng khó khăn.
Tiếng chuông đã vang lên, cuối cùng cũng thi xong, Mạt Mạt thu lại bút, Bàng Linh đứng dậy: "Cháu và mợ cùng về đi, rất lâu rồi không đến thăm bác gái."
Mạt Mạt cười: "Được."
Giáo viên coi thi đi rồi, Mạt Mạt và Bàng Linh xuống lầu thì đụng phải giáo sư Lý, đã mấy ngày rồi Mạt Mạt không thấy giáo sư Lý: "Ông Lý, mấy ngày nay ông không tới trường ạ?”
Lý Vinh cười: "A, ta đến Dương Thành, thăm ông bà ngoại của cháu."
Mạt Mạt cảm giác, thăm bà ngoại là chủ yếu, ông ngoại là nhân tiện.
Lý Vinh gặp được Thẩm Phương thì thật vui vẻ, mặc dù Miêu Chí không thích, nhưng ông ấy không xen vào, ông ấy là người đã bước một chân vào nấm mộ rồi, đang kìm nén, không phải mang theo tiếc nuối thì không thể đi. Lý Vinh cười nói: "Phải rôi, ta nghe bà ngoại cháu nói là, cháu thích trông hoa, trong nhà ta có không ít hoa, cháu dẫn bọn nhỏ tới nhà ta làm khách, ta đưa cho mấy chậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận