Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 103. Không có đối tượng! 1

Chương 103. Không có đối tượng! 1Chương 103. Không có đối tượng! 1
Không có đối tượng! 1
Bà cụ Khâu ngồi bên cạnh Mạt Mạt, kéo tay Mạt Mạt rồi giới thiệu: "Đây là con trai út của bà, tên là Khâu Văn Trạch, còn đây chồng của bà, tên là Khâu Như Tự."
Bà cụ Khâu lại giới thiệu Mạt Mạt: "Đây là Mạt Mạt mà tôi và Ngọc Linh thường nhắc tới đây. Hai mẹ con chúng tôi cũng không nói quá phải không? Không tệ đấy chứ?"
Ông cụ Khâu cười gật đầu, Khâu Văn Trạch cũng đồng ý.
Mạt Mạt vừa rồi không có ý tứ dò xét, lúc này thừa dịp giới thiệu cẩn thận nhìn thoáng qua. Ông cụ Khâu không chỉ có cái tên nho nhã mà con người cũng như thế, làm cho người ta có cảm giác giống như học giả, nhưng so với học giả còn thâm sâu hơn.
Ông cụ Khâu cười tủm tỉm hỏi Mạt Mạt: "Cô bé này vẫn luôn nhìn ông như vậy, có nhìn ra được cái gì không?"
Mạt Mạt bị bắt gặp cũng không ngượng ngùng, trả lời: "Dạ, cháu thấy ông Khâu giống như là một trí giả vậy."
Ông cụ Khâu lập tức có hứng thú: "Lời này nói như thế nào?"
"Là bởi vì ánh mắt của ông Khâu ạ, giống như thể nó đã thấm nhuần nhân sinh muôn màu muôn vẻ nên mới có thể rộng lớn thâm sâu như thể.”
Ông cụ Khâu cười ha ha: "Cô bé này có vẻ thú vị đấy"
Bà cụ Khâu đã đi cùng với ông cụ Khâu cả đời này, đã trải qua quá nhiêu thăng trầm chìm nổi, cũng giống như cô bé đã nói, trải qua nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Trương Ngọc Linh cất thịt vào trong bếp xong trở ra, ngồi bên cạnh chồng mình: "Mọi người đang nói về cái gì vậy?"
Bà cụ Khâu đang định mở miệng thì ông cụ Khâu đã giành nói trước, hỏi Mạt Mạt: "Cô bé, ông thấy cháu có mắt nhìn người không tệ. Cháu xem chú một chút, từ trên người chú cháu có thể nhìn ra được cái gì không?"
Trương Ngọc Linh hiểu rõ cha chồng, biết được cha chồng mình lúc này đang kiểm tra người ta, đang định mở miệng liền bị Khâu Văn Trạch đè tay lại, khế lắc đầu, ông ấy cũng muốn quan sát xem một chút.
Mạt Mạt có cảm giác ông cụ Khâu tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, cô liền khiêm tốn cười: "Ông Khâu quá đề cao cháu rồi. Lúc nãy cháu nói như vậy, tính ra là cháu nhìn người, nhưng mà cũng không phải chính xác lắm mà. Hơn nữa cháu là một cô gái nhỏ như vậy, làm sao mà có kinh nghiệm nhìn người được chứ."
Nụ cười của ông cụ Khâu đến lúc này chân thành hơn lúc nãy không ít. Là một vị chính khách, ông ấy coi trọng không chỉ là trí thông minh mà phải là biết tien biết lùi, biết che giấu mũi nhọn của mình. Chỉ có người như vậy mới thích hợp với nhà bọn họ. Còn nếu thông minh mà lại liều lĩnh thì chỉ mang đến tai họa cho cả nhà mà thôi.
Cô bé này có sự thông minh và thấu hiểu hơn so với tuổi tác của mình, quả thật rất khó có được. Nhưng khó có được nhất chính ta biết cách giấu dốt, biết khi nào nên lui, vậy nên ông ấy hài lòng gật đầu.
"Ha ha, cô bé này không tệ, không tệ."
Khâu Văn Trạch cũng nở nụ cười, Trương Ngọc Linh biết, Mạt Mạt đã qua cửa ải rồi.
Nhưng Mạt Mạt lại chẳng hiểu gì cả, không hiểu vì sao đột nhiên ông cụ Khâu lại kiểm tra cô. Cuối cùng cô chỉ đành quy kết những người như thế này thường làm gì cũng phải rất cẩn thận, sợ bị bắt được bím tóc.
Khâu Văn Trạch hỏi: "Cháu sắp thi đại học rồi phải không? Chú nghe nói là cháu định thi vào quân và?
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ phải, cũng dự định như thế."
Khâu Văn Trạch nói: "Tiếc thật, thông minh như cháu thì nên thi vào ngoại giao mới đúng."
Mạt Mạt giật giật khóe miệng, cô thông minh thì thông minh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới thi ngoại giao. Nếu cùng với mấy lão già làm chính trị so tay múa chân, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng thì cô vẫn biết. Ông cụ Khâu trừng mắt nhìn con trai mình: "Nghĩ cái gì thế hả, mấy cô gái nhỏ cả đời bình thản an nhiên mới là có phúc. Cha thấy thi vào quân y rất tốt."
Khâu Văn Trạch cười gượng: "Con chỉ là quý tài, quý tài thôi mà.”
Bà cụ Khâu cười mắng: "Cha con nói rất đúng, mấy chuyện lục đục kia không thích hợp với con gái đâu. Mạt Mạt làm bác sĩ là tốt rồi."
Khâu Văn Trạch giơ tay lên: "Chẳng phải con chỉ nói sai một câu thôi sao, tại sao mọi người lại vây công con rồi?"
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Từ bên ngoài có mấy thằng nhóc ào ào tiến vào, đứng xếp thành một hàng, Mạt Mạt đếm qua, tổng cộng là năm thằng nhóc.
Bà cụ Khâu trừng mắt nhìn mấy đứa khỉ con nhà mình: "Mau đi thay quần áo đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà trên người mấy đứa bẩn đến thế hả?"
Mấy thằng nhóc lại ào ào chạy đi, một lúc sau đi ra, cả đám đã sạch sẽ lại rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận