Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 649. Khóc 1

Chương 649. Khóc 1Chương 649. Khóc 1
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua Tùng Nhân, cậu bé đang học tính toán với Miêu Niệm, thấy không có ai chú ý tới bên này, mới nhỏ giọng nói: "Chị mang thai rồi."
Mạt Mạt không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”
Trang Triều Dương cúi người, nhỏ giọng nói bên tai vợ: "Chị mang thai rồi."
Mạt Mạt như bị sét đánh, thầm tính toán tuổi tác của chị gái Trang Triều Dương, như này đã không thể coi như phụ nữ lớn tuổi mang thai rồi: "Tuổi này mang thai quá nguy hiểm."
Trang Triều Dương cũng biết, lúc trước thím út Mạt Mạt mang thai đã cửu tử nhất sinh, đầu ngón tay xoa mi tâm: "Bây giờ không chỉ là vấn de mang thai nguy hiểm, còn có chị là quả phụ."
Mạt Mạt suýt nữa thì quên mất, thân phận của anh rể không thể bại lộ, chị vẫn luôn là quả phụ dẫn theo đứa nhỏ, quả phụ mang thai, quả thật ở trong thôn cũng tính là tin tức bạo phát.
Mạt Mạt không tin chị chưa nghĩ ra biện pháp để xử lý, hỏi: "Chị nói sao?"
Trang Triều Dương nói: "Bởi vì nguyên nhân là ông ngoại, nên đã không có người tìm anh rể nữa, bây giờ chị mang thai, không thể tham gia lao động năm nay, ý của chị ấy là về thẳng thành phố không về lại thôn nữa, em có còn nhớ hay không, lần trước chị đã nói với chúng ta rồi?"
Mạt Mạt đương nhiên nhớ, đừng đề cập đến lúc ấy kinh ngạc biết bao nhiêu, chị Triều Lộ thật sự lợi hại, phân tích tình hình với bọn họ, sự việc nhập học rồi lại lên lớp lại toàn bộ chính là tín hiệu, nói thẳng ra nếu kết thúc nhanh, cũng phải năm sáu năm nữa.
Trang Triều Dương nói: "Cho nên, chị ở Dương Thành, không chỉ là dưỡng thai, còn có thể thuận tiện thăng chức và Tiểu Vũ đi học."
Mạt Mạt: "Vậy anh rể thì sao?"
"Anh rể đồng ý, bây giờ anh ấy tự do hơn nhiều rồi, lén lút vào thành phố không có vấn đề gì."
Mạt Mạt không cần lo lắng cho Trang Triều Lộ, cô ấy lợi hại hơn so với cô nhiều, Mạt Mạt nghĩ đến: "Đồng chí Triều Dương, anh lại phải làm cậu rồi."
Trang Triều Dương tưởng tượng đến con của chị gái và con của anh sinh ra gần như là cùng nhau thì nhói lòng, ở giữa những người quen biết, anh cũng là người duy nhất.
Ngày hôm sau Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đến thôn Tiểu Câu, còn chưa vào thôn, đã nhìn thấy Hướng Húc Đông ở dòng suối nhỏ ngay cửa.
Hướng Húc Đông ngồi trên tảng đá, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, cho đến lúc đám người Mạt Mạt đến gần, Hướng Húc Đông mới chú ý tới: "Mạt Mạt, sao các con lại tới đây?"
Mạt Mat giơ bánh Trung thu lên: "Đưa bánh cho ông, ông ngồi ở đây làm gì?" Nếu không phải dòng suối nhỏ không sâu là bao, Mạt Mạt thiếu chút nữa thì nghỉ ngờ Hướng Húc Đông muốn tự sát.
Hướng Húc Đông chỉ sọt cá bên dòng suối nhỏ, đây là chuyên dùng để bắt tôm: "Hôm nay cha mới nhớ ra, Tiểu Tịch để sọt cá ở đây vẫn chưa thu lại, cha tới xem một chút."
Mạt Mạt nhìn thấy trong dòng suối có hai sọt cá, phía trên đã có rong rêu, đây là đã để rất lâu rồi, Mạt Mạt thấy buồn trong lòng.
Tùng Nhân nhìn Hướng Húc Đông: "Sao ông lại khóc, mẹ nói, bảy tháng nữa anh Hướng Tịch có thể trở về rồi, không phải là anh ấy không cần ông nữa."
Hướng Húc Đông biết chuyện Mạt Mạt mang thai, lau nước mắt, nhìn về bụng Mạt Mạt, Hướng Tịch là đứa trẻ ngoan như vậy, ông trời nhất định sẽ chăm sóc Hướng Tịch, nói không chừng nguyện vọng của Hướng Tịch được thực hiện, đời này của nó sẽ làm con của Mat Mat và Triều Dương.
Vốn dĩ đáy lòng của Hướng Húc Đông u ám, tâm đã sống lại, sờ đầu Tùng Nhân: "Tùng Nhân nói rất đúng, anh Hướng Tịch sẽ trở lại."
Hướng Húc Đông nhìn sọt cá lôi kéo Tùng Nhân: "Ông nội lấy cho cháu sọt cá, sọt cá đã để nhiều ngày như vậy, bên trong nhất định là có không ít tôm."
Hai mắt Tùng Nhân loé sáng: "Cảm ơn ông nội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận