Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1804. -

Chương 1804. -Chương 1804. -
Mat Mat nhìn cô gái không làm bộ, có hảo cảm hơn, bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một đôi bát đũa, cười nhạt: "Đói bụng không, mau ngồi xuống đi, cũng không biết cháu thích ăn cái gì, muốn gọi thêm gì hay không?”
Khuôn mặt Phong Uyển đã hoàn toàn đỏ lên, đỏ như trái táo, mất mặt, muốn tự tử cũng có rồi.
Mạt Mạt vui vẻ, cô gái này có chút thú vị: "Cháu tên gì? Dì còn chưa biết tên của cháu."
Phong Uyển không chút suy nghĩ: "Phong Uyển, cháu tên Phong Uyển, năm nay 19 tuổi, tốt nghiệp trung học."
Mạt Mạt thấy dáng vẻ thấp thỏm của Phong Uyển, cô gái không học đại học, Mạt Mạt cho là Phong Uyển sợ cô xem thường, Mạt Mạt ngược lại không có yêu cầu cao về bằng cấp, cô chỉ có một yêu cầu rất đơn giản về con dâu, nhân phẩm tốt là được.
Mạt Mạt làm sao biết, cô đã hiểu sai rồi, Phong Uyển căng thẳng, đối mặt với cô càng căng thẳng.
Mạt Mạt gắp một miếng cho Phong Uyển: "Vinh dự được nói chuyện, mau đến ăn cơm, nhất định đói bụng lắm rồi phải không!"
Phong Uyển chuyển từ kinh ngạc sang kích động, cô ấy gặp được nhân vật mà cô ấy yêu thích, không phải miêu tả trên sách, mà là người sống sờ sờ, một quyển sách một thế giới, quả nhiên là thật, cô ấy thật sự xuyên qua đến thế giới tiểu thuyết, còn chứng kiến nhân vật chính ở thế giới này, đang ở trước mặt cô ấy.
Phong Uyển vì không để cho sự kỳ lạ của mình biểu hiện ra ngoài, vội vàng thấp đầu ăn cơm.
Mạt Mạt cười: "Chậm một chút, coi chừng nghẹn."
Phong Uyển liên tục gật đầu, nhưng đũa không chậm chút nào.
Hảo cảm của Mạt Mạt đối với Phong Uyển tăng thêm không ít, đứa nhỏ này thành thật, thành thật mới tốt.
Mễ Mễ ngơ ngác nhìn Phong Uyển đang ăn không ngừng, nhìn lại anh hai, trong mắt hỏi lại: "Sao chị dâu lại đói thành như này?”
An An nhìn chăm chú lên quần áo của đã giặt đến mức bạc phếch, tóc có hơi vàng, đây là dinh dưỡng không đầy đủ, An An nắm trong tay đồng hồ đã tìm về được, trong lòng mềm mại hơn rất nhiều, từ mức độ Phong Uyển vừa ý đồng hồ, cô ấy biết giá trị của đồng hồ, cũng không bán để cải thiện cuộc sống, có thể thấy được trong lòng cũng muốn tìm cậu.
Mạt Mạt đã moi ra được tất cả thông tin về Phong Uyển, Phong Uyển là chị cả trong nhà, trong nhà còn hai đứa em trai.
Cha mẹ đều là nông dân, sau khi Phong Uyển tốt nghiệp trung học thì ra ngoài làm việc, vẫn luôn ở đoàn làm phim đóng vai phụ. Mat Mạt nhìn Phong Uyển, khoé miệng giãn ra, từ lúc nói chuyện phiếm vừa rồi là có thể biết, Phong Uyển này rất đơn thuần, đơn thuần Mạt Mạt cũng ngại lại nói lời khách sáo.
Cô gái đơn thuần như vậy, vậy mà đóng vai phụ, chưa bị bán đi thật sự là đủ may mắn.
Mạt Mạt hỏi: "Hiện tại còn đóng vai phụ không?"
Phong Uyển lắc đầu: "Không đóng nữa, cháu không thích hợp ở giới này, về sau đã thôi rồi, vừa vặn lúc ấy đạo diễn và diễn viên chính đều đổi, cháu cũng rút lui, hiện tại cháu đang viết kịch bản, đã đầu quân cho một công ty, chắc là rất nhanh sẽ có tin tức."
Mạt Mạt luôn cảm thấy rất khéo, đồng thời đổi đạo diễn và diễn viên chính, chỉ có đầu quân cho phim truyền hình của Tôn Nhuy!
Mạt Mạt nói tên đạo diễn, Phong Uyển mở to hai mắt nhìn: "Sao dì biết?"
Mat Mạt im lặng, thật đúng là khéo mà, cũng may mà đổi đạo diễn, ngay cả Tôn Nhuy miêu tả đạo diễn, xem xét cũng không phải người tốt, Phong Uyển sạch sẽ đơn thuần như vậy, nhất định bị nhìn trúng.
An An để ý, hỏi đạo diễn này là ai?
Mạt Mạt cũng không kiêng kị gì, nói cách làm người của đạo diễn này, cũng là nói cho Phong Uyển nghe, hi vọng Phong Uyển được giáo huấn sâu hơn chút. Yên tâm đen mặt, nghĩ đến tình hình tối hôm đó, nếu như con bé này không gặp được cậu, cậu vừa lúc bị người đi theo cần giải vây, chỉ sợ con bé này đã sớm mắc lừa rồi.
Sắc mặt Phong Uyển cũng không tốt lắm, lúc này cô ấy mới nhớ tới nơi quỷ dị kia, cô ấy đã nói mà, một người đạo diễn lớn làm sao còn mời cô ấy uống rượu.
Ánh mắt Mạt Mạt đảo qua vẻ mặt của An An và Phong Uyển, hai người này có vấn đề!
Mạt Mạt nhịn không được mà tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, sau đó khả năng có lễ sơ sơ rồi, Mạt Mạt im lặng nhìn lên trời, cô đã 40 rồi, ở trong nhà vậy mà đụng phải chuyện cẩu huyết.
Mạt Mạt bị kéo quá sức, Phong Uyển thì đang len lén nhìn nhân vật chính của thế giới này, cô ay có một chút kích động, nhân vật chính ở thế giới này, người sống so sỜ.
Cô ấy mới tới nơi này, cảm thấy nơi này không giống trong lịch sử, lúc ấy cũng bối rối, vào xem mà thấp thỏm không yên cũng không chút chú ý tin tức ở bên ngoài, cho tới hôm nay nghe thấy Liên Mạt Mạt, lập tức đã nghĩ tới, đây là một quyển sách mà cô ấy đã từng đọc, Thập niên 60 có nhân duyên.
Lúc đó cô ấy cập nhật từng chương một, cả quyển sách đều đọc hết.
Phong Uyển vừa ăn, vừa nhớ lại tình tiết, sau đó trợn tròn mắt, cô ấy đến hình như thay đổi tình tiết, Ở trong sách, Trang Liên Tịch không kết hôn, càng không thích phụ nữ, mãi cho đến khi tiểu thuyết kết thúc, cũng vẫn đang bận rộn sự nghiệp bệnh viện, vẫn luôn làm từ thiện, thành nhà từ thiện giống như Liên Mạt Mạt.
Nhưng bây giờ sự xuất hiện của cô ấy đã thay đổi vận mệnh của Trang Liên Tịch.
Lúc đó cô ấy đã thích Trang Liên Tịch, cũng bởi vì Hướng Tịch chết mà từng khóc đó, cuối cùng không cho Trang Liên Tịch có đôi có cặp còn đến khu bình luận.
Hiện tại hình như, có khả năng bởi vì bình luận, cho nên đã đưa cô ấy tới đây, cô ấy đã trở thành đôi với Trang Liên Tịch?
Phong Uyển bị suy nghĩ này hù dọa, cô ấy cảm thấy, nhân duyên của quyển sách này có độc, hu hu, sớm biết vậy, cũng không dám viết dài 500 chữ bình luận nữa, viết quá thâm tình, đẩy chính mình vào hố.
Mạt Mạt đã hoàn hồn, chỉ thấy sắc mặt cô gái vẫn cứ thay đổi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Phong Uyển bị sặc, vừa sáng ho khan.
An An nhanh tay một chút, đưa nước cho Phong Uyển, vỗ phía sau lưng Phong Uyển, cau mày, giọng nói mang chút ghét bỏ: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể bị sặc."
Mạt Mạt nhìn con trai thêm mấy cái, An An đối xử với ai cũng ôn hòa, lần đầu tiên nghe được giọng điệu dư thừa, có thể thấy trong lòng An An, Phong Uyển quả thực khác biệt. Von di Phong Uyển uống nước xong rất cảm động, nhưng nghe lời này, muốn khóc, đã nói là người đàn ông ấm áp lễ độ ôn tôn cơ mà, sao đến chỗ cô ấy lại chính là chê.
Phong Uyển buồn buồn uống nước xong, cũng không lên tiếng.
An An nhíu mày, hai đầu lông mày có một tia ảo não, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Mạt Mạt cũng không ăn cơm nữa, nhìn con trai và Phong Uyển ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, đột nhiên cảm thấy, An An như này mới chân thực, không giống trước kia, nhìn thì như chân thực, nhưng vẫn luôn giống như thoát ly khỏi cuộc sống.
Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy, cô gái Phong Uyển này không tệ.
Mễ Mễ cũng rất muốn ở thêm một lúc, nhưng sắp diễn tập rồi, đứng dậy: "Mẹ, con đi trước, buổi tối nếu như xong sớm, con sẽ gọi điện thoại."
Mạt Mạt gật đầu: "Được."
Mê Mễ đi rồi, Phong Uyển và An An cũng ăn gần xong rồi, Mạt Mạt vén màn, nhìn An An: "Mẹ đi về trước? Con và Phong Uyển nán lại một lúc?"
Phong Uyển muốn nói không cần, nhưng An An cứ thế không cho cơ hội: "Được, tối chúng con về."
Mạt Mạt nhìn Phong Uyển, khẽ gật đầu: "Được."
Mạt Mạt tự mình lái xe trở về, nghĩ đến giọng điệu của con trai, không nhịn được cười, con trai sợ Phong Uyển chạy đi, cho nên mới muốn dẫn Phong Uyen trở vê, bây giờ cô càng tò mò lúc ay đã xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận