Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 118. Kết nghĩa 2

Chương 118. Kết nghĩa 2Chương 118. Kết nghĩa 2
Kết nghĩa 2
Tiền Bảo Châu hôm nay càng phóng khoáng hơn, cũng không giống như ngày hôm qua quấn lấy Mạt Mạt không rời nữa. Triệu Tuệ thấy rất kỳ lạ: "Tại sao hôm nay cậu không lải nhải nữa thế?"
"Cha tôi nói rồi, nếu tôi vẫn còn lải nhải như vậy nữa, Mạt Mạt sẽ chạy mất."
Mat Mạt: "..."
Triệu Tuệ cười ha ha: "Tiền Bảo Châu, trước kia cậu thật đáng ghét, bây giờ thì cậu thật đáng yêu. Có phải cậu rất nghe lời cha cậu không?"
"Đúng vậy, cha tôi lợi hại nhất đấy, tôi nói cho các cậu nghe này..."
Mạt Mạt vội vàng hô dừng lại: "Ngày hôm qua cậu đã nói một lần rồi, hôm nay không cần phải nói lại nữa. Sao hôm nay cậu không đi xe đạp nữa thế?"
"Cha tôi nói mấy cậu đều không đi xe đạp, nếu chỉ mình tôi đi thì sẽ trở thành người không giống ai."
Mạt Mạt cảm thán, Tiên Bảo Châu thật sự là được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Nếu đổi lại là ở thời hiện đại, cô ấy tha hồ làm thiên kim đại tiểu thư của mình, nhưng hiện tại thì sự yếu đuối của cô ấy lại chính là vấn đề lớn.
Mạt Mạt kéo tay Tiền Bảo Châu: "Tôi và cậu là bạn bè, vậy nên lời nói của tôi cậu sẽ lắng nghe phải không?" "Đúng vậy, chỉ cân chúng ta là bạn be thì tôi sẽ nghe lời cậu."
Mat Mạt vỗ vỗ tay: "Con người của tôi rất nghiêm khắc, cô gái à, chuẩn bị sẵn sàng đi nhé."
Triệu Tuệ không biết Mạt Mạt đột nhiên nổi điên cái gì: "Mạt Mạt, cậu muốn làm gì đấy?"
"Cải tạo Tiền Bảo Châu, làm cho cậu ấy trở thành một thanh niên tốt có thể gần gũi với quần chúng nhân dân."
Tiên Bảo Châu cúi đầu nhìn mình: "Tại sao tôi phải cải tạo chứ? Tôi cảm thấy mình rất tốt mà."
Mạt Mạt lắc đầu, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Không có cái gì tốt hết, đều là tật xấu cả. Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, tôi cũng không vội. Cậu cũng có thể về nhà nói lại với cha cậu, phỏng chừng chính cậu cũng không thể quyết định được đâu."
Tiền Bảo Châu há miệng, Mạt Mạt nói đúng, cô ấy muốn nói cha mình.
Kỳ thật Mạt Mạt là đang khảo nghiệm nhà Tiền Bảo Châu. Nếu như nhà Tiền Bảo Châu đồng ý, điều này nói rõ, nhà bọn họ đối với hướng gió cũng rất mẫn cảm. Nếu như không đồng ý, Mạt Mạt cũng chỉ có thể xem xét lại quan hệ với Tiên Bảo Châu. Nhiều nhất thì cô cũng chỉ dạy cho Tiền Bảo Châu các kỹ năng sinh hoạt mà thôi. Còn những chuyện giống như đổi tên hay là những chuyện khác tương tự thì không cần phải nghĩ nữa. Cô sẽ không mang theo đồng đội heo, mang đến phiền toái cho người nhà của mình. Đến buổi trưa, Tiên Bảo Châu về nhà liên nói với cha mình chuyện mà Mạt Mạt đã nói. Sau gọng kính, ánh mắt của Tiền Dịch Tín lóe lên tỉnh quang: "Châu Châu, con kể lại thật kỹ cho cha nghe về người bạn học này của con đi."
Mẹ của Tiền Bảo Châu hỏi: "Cô bạn học này của con có gì đặc biệt à?"
"Đương nhiên là đặc biệt rồi. Không phải ai cũng có thể nói ra được mấy lời như là thanh niên tốt gần gũi với quân chúng nhân dân. Mấy lời này của cô bé kia không phải nói cho con gái chúng ta nghe đâu, là nói cho chúng ta nghe đấy."
Mẹ Tiền Bảo Châu nghe thấy như thế cũng thấy không thích hợp: "Châu Châu, con nói kỹ về người bạn học này của con đi, ngoại trừ học tập tốt, ngoại hình không tệ ra, còn có cái gì đặc biệt nữa không?”
Tiền Bảo Châu suy nghĩ một chút: "Cha mẹ bạn ấy bận rộn với công việc, bạn ấy quán xuyến tất cả mọi việc trong nhà, hơn nữa quản lý mọi việc cũng rất tốt. Con cảm thấy mấy lời nói của bạn ấy đều rất có lý, cái khác thì con cũng không biết."
Tiền Dịch Tín cười: "Không biết cũng không sao cả, con làm quen được người bạn mới rồi, xem thử nếu có thời gian thì mời bạn ấy đến nhà làm khách nhé."
Tiền Bảo Châu rất vui mừng: "Dạ được."
"Đúng rồi, còn nữa, chiều nay con nhớ nói cho bạn ấy biết, cha đồng ý."
"Con biết rồi." Buổi trưa Mat Mat vừa nấu cơm xong, không nghĩ tới cha cô lại trở về: "Cha, cha đã ăn cơm chưa?"
"Cha ăn rồi, cha về nhà là để hỏi con xem trong nhà còn thịt gì không? Ngày mai nhà họ Khâu sẽ đến thăm nhà ta đấy."
Mạt Mạt sửng sốt: "Dì Trương đến gặp cha rồi à?”
Liên Quốc Trung lắc đầu: "Là Khâu Văn Trạch tự mình tới. Con gái, trong nhà còn thịt gì để nấu ăn không?"
Mạt Mạt lần lượt kể ra từng loại: "Thịt lợn rừng còn khoảng bảy tám cân, gan, lòng lợn thì còn một nửa. Bốn con cá khô, hai con gà rừng khô, một con thỏ tươi, một con thỏ khô, mười quả trứng vịt muối, thịt thì chỉ còn lại những thứ này thôi. Còn đồ ăn khác thì có rau dại con mới hái, đúng rồi, con còn mua được miến nữa."
Liên Quốc Trung nghe cô kể ra thật đúng là không ít, đủ cho hai bàn thức ăn: "Cũng may mà thức ăn dự trữ của chúng ta có không ít, nếu không thật sự bị luống cuống tay chân rồi."
Trong lòng Mạt Mạt mới là lo lắng nhất. Với số thịt kia rõ ràng còn có thể ăn được rất lâu. Bây giờ thì tốt rồi, không đến một tháng nữa tất cả đều không còn. Sau này muốn ăn thịt thì phải làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận