Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1050. Keo Theo 2

Chuong 1050. Keo Theo 2Chuong 1050. Keo Theo 2
Trang Triều Lộ trực tiếp mắng cho một trận,"Mắt nào của bà thấy tôi giả vờ vui vẻ, mắt bà có bệnh à, có bệnh thì đi khám đi, đừng để sau này mắt mù đó."
Trang Triều Lộ mắng mấy người xong thì mọi người đều ngoan ngoãn hẳn, cũng biết được rằng nhà họ Tô thực sự thích con gái.
Còn Trang Triêu Lộ trở thành đại diện mẹ chồng tốt, Khởi Hàng và Khởi Thăng bị các cô gái chấm hết cả rồi.
Hiện giờ chỉ có thể sinh một con, các cô gái đến tuổi kết hôn có áp lực rất lớn, chỉ sợ lấy nhầm chồng, đây là chuyện cả đời, bây giờ thì tốt rồi, có một bà mẹ chồng không để ý con trai hay con gái, cho dù không thích gì Khởi Hàng với Khởi Thăng thì mọi người cũng đều chấm hai cậu ấy rồi.
Trang Triều Lộ cảm thấy chuyện vui đến liên tiếp, có cháu gái rồi, tương lai con gái cũng có chỗ gửi gắm, dọa cho Khởi Hàng cùng Thanh Nghĩa tới nhà Mat Mạt trực tiếp cầu xin"Mợ ơi, giúp cháu khuyên mẹ cháu với, đừng để mẹ cháu gặp đám con gái nữa, khiến cháu không cả dám về nhà."
Mat Mat phat tay,Chuyện này mo không giúp được cháu, ý kiến của mợ và mẹ cháu như nhau, cháu cũng sắp ba mươi tuổi rồi, còn không kết hôn? Cháu nhìn Vân Kiến nhà mợ đi, cháu phải học tập Vân Kiến kìa!"
Bây giờ Khởi Hàng hễ nghe thấy Vân Kiến là đau đầu, "Đừng nhắc tới Vân Kiến, mẹ cháu bây giờ lúc nào cũng treo Vân Kiến trên miệng ấy."
Khởi Hàng bắt chước dáng vẻ nói chuyện của mẹ, khuôn mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép,'Nếu như con có bản lĩnh của Vân Kiến thì mẹ có cần phải lo lắng không? Con sống bao nhiêu năm như vậy coi như là phí công rồi, còn chẳng bằng Vân Kiến đâu!"
Mạt Mạt không ngăn kịp cười phì một tiếng, Khởi Hàng bắt chước quá là giống, Mạt Mạt thu lại nụ cười,"Nói đi cũng phải nói lại, chị nói không sai."
Khởi Hàng,'Cháu không muốn kết hôn mà, bây giờ cháu không có lòng dạ nào cả, cháu nghĩ kĩ rồi, bao giờ việc làm ăn buôn bán phát triển thì lúc đó cháu mới nghĩ đến chuyện kết hôn!"
Mạt Mạt dựa vào ghế sô pha,"Cháu đã nghe thấy cái câu vả mặt chưa?"
Khởi Hàng lắc đầu,'Chưa từng nghe nói."
Mạt Mạt ừ một tiếng,"Mợ ngồi đợi cháu tự tát vào mặt mình."
Khởi Hàng là người thông minh, bỗng chốc phản ứng lại,"Cháu mới không đâu, mợ đợi xem đi, cháu nhất định nói được làm được."
Mạt Mạt lười không thèm để ý tới Khởi Hàng, hỏi Thanh Nghĩa,"Em là người bận rộn, hôm nay sao bọn em lại đến chỗ chị?"
Thanh Nghĩa đặt tách trà xuống "Em muốn sau Tết là bắt đầu sửa đường!"
Mạt Mạt,"Sớm như vậy ư!" Thanh Nghĩa nói: "Dạ, giờ cũng đã năm 80 mười, giáo sư Triệu nói nhân cơ hội còn chưa học đến năm bốn, có thể làm được nhiều cái gì thì làm nhiều một chút, năm tư càng bận rộn hơn."
Mat Mạt hỏi,"Nói như thế nào?"
Thanh Nghĩa,"Trong nước không phải có nơi đang thực nghiệm bao thầu đất sao? Ý của giáo sư Triệu là, có thể năm nay hoặc sang năm sẽ thực thi."
Mạt Mạt ngây ra, quả thực có nơi đang thực nghiệm, nhưng thực sự cả nước cùng làm phải hai năm sau cơ
Khởi Hàng tiếp lời,"Giáo sư Triệu nói, dự đoán của ông ấy là hai năm sau, nhưng tốc độ tăng trưởng phát triển kinh tế vượt quá dự kiến của ông ấy, vì thế chính sách này cũng sẽ được đưa ra sớm hơn."
Mạt Mạt nhìn ngày tháng, lịch sử thay đổi rồi, từ lúc Hướng Hoa bắt đầu đầu cơ không suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo rồi.
Năng lượng của một mình Hướng Hoa là nhỏ bé, nhưng ý tưởng của anh ta vượt trước thời đại, vì thế cũng kéo theo những người bên cạnh anh ta, đừng thấy vây cánh của Hướng Hoa chỉ vỗ một cái, nhưng cộng thêm những mạng lưới quan hệ bên cạnh anh ta thì gió lớn hơn nhiều, tiếp đó những người ấy theo sau, Hướng Hoa có tác dụng cầm đầu, gia tăng tốc độ của lịch sử.
Kinh tế phát triển nhanh chóng, giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên từng lớp từng lớp sóng, kéo theo sự phát triển của lịch sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận