Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 488. Cô giáo 2

Chương 488. Cô giáo 2Chương 488. Cô giáo 2
Cô giáo 2
Mạt Mạt trở thành cô giáo, còn dạy Trang Triều Dương nên cô cảm thấy có chút kích động, khi Trang Triêu Dương rời đi, cô lấy vở và bút ra. Bây giờ không có ai ở nhà, cô lấy sách giáo khoa cấp ba giấu trong không gian ra, suy nghĩ một chút, cô lại lấy tài liệu ôn tập ra.
Tài liệu ôn tập đến từ tương lai, cô đã mua chúng khi còn học cấp ba và giữ gìn chúng, bây giờ chúng đã trở nên hữu dụng.
Có rất nhiều bài tập điển hình trong tài liệu ôn tập của tương lai và các điểm kiến thức đều được tóm tắt, điều này mang lại cho Mạt Mạt rất nhiều tiện lợi.
Kết hợp các tài liệu học cấp ba của thời đại này, Mạt Mạt chọn một số bài tập và một số kiến thức đơn giản, cô ghi tất cả chúng vào sổ tay của mình, bao gồm cả toán học, vật lý và hóa học.
Mạt Mạt bận rộn hơn ba tiếng đồng hồ, cô rất hài lòng về cuốn sổ đã được chỉnh sửa, đặt nó lên bàn trà, cất tài liệu và sách giáo khoa đi.
Cộc cộc, có người gõ cửa, Mạt Mạt nhận ra giọng nói, là Tề Hồng. Mạt Mạt vừa mở cửa vừa nói: "Đã gần trưa rồi, sao cô lại tới đây?"
Mạt Mạt nói xong lập tức nhìn thấy Trương Ngọc Linh, cô vui mừng khôn xiết: "Mẹ nuôi." Te Hong nói: "Vừa rôi tôi ra ngoài mua đồ, mẹ nuôi của cô đang đăng ký, đúng lúc tôi tiện đường nên dẫn bà ấy đến đây luôn."
Mạt Mạt nói: "Cảm ơn nhé."
Tê Hồng xua tay: "Khách sáo với tôi làm gì, tôi về đây"
"Ừ"
Mạt Mạt kéo Trương Ngọc Linh vào nhà, Trương Ngọc Linh nhìn quanh nhà và hài lòng nói: "Ngôi nhà nhỏ của con không tồi!"
Mạt Mạt đưa cốc nước ấm cho Trương Ngọc Linh: "Mẹ nuôi, uống chút nước ấm để giữ ấm."
"Đúng là con gái vẫn chu đáo hơn."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Mẹ nuôi, sao mẹ lại đến đây thế?"
Trương Ngọc Linh uống một ngụm nước ấm: "Chẳng phải mấy ngày nay trời nắng à? Công ty cung cấp thực phẩm phụ của cha nuôi con sợ tắc đường nên tới thu thập thực phẩm phụ, cha mẹ muốn tới thăm con nên đến Bình Trấn. Cha nuôi con đang ở trên trấn, buổi tối sẽ tới đây, có chỗ cho cha mẹ ở chứ!"
Mạt Mạt chớp mắt: "Có ạ, tất nhiên là có rồi. Con sẽ đi lấy chăn ngay, chăn con mới làm đấy, ấm lắm ạt"
Trương Ngọc Linh kéo tay Mạt Mạt: "Con đừng vội, có thời gian mà, qua đây xem mẹ nuôi mang gì tới cho con nè!" Mat Mat tò mò nhìn túi vải không lớn lắm: "Mẹ mang cái gì tới thế?"
Trương Ngọc Linh lấy ra một chiếc khăn tay và mở nó ra: "Đây là phiếu máy khâu."
Mạt Mạt lật xem phiếu máy khâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, phiếu máy khâu ở thời đại này quý như phiếu xe đạp: "Mẹ nuôi, sao mẹ có được nó thế ạ!"
Trương Ngọc Linh nói: "Mẹ và cha nuôi con kiếm Ở thủ đô đấy, con thích không?"
Mạt Mạt thích lắm, cô luôn muốn có một chiếc máy khâu nhưng lại không có phiếu. Mạt Mạt cầm lấy phiếu máy khâu: "Cảm ơn mẹ nuôi, hi hi, con rất cần nên sẽ không khách sáo với mẹ đâu."
"Mẹ nghe mẹ con nói con ốm nghén, hiện tại thế nào rồi?"
Mat Mat cười: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, về cơ bản đã không còn nôn nữa."
"Vậy thì tốt."
Mạt Mạt hỏi: "Cha nuôi phải thu mua đồ bao nhiêu ngày ạ?"
Trương Ngọc Linh nói: "Thu mua vài ngày đấy, nhưng cha nuôi con có nhiều việc phải làm, ngày mai ông ấy phải trở về gấp. À đúng rồi, mẹ còn mang đồ ăn cho con nữa đấy, đồ ăn ở trong xe của cha nuôi con. Chờ tối ông ấy về sẽ mang lên cho con."
Mạt Mạt cảm thấy ngại: "Cha mẹ đã mang đến cho con rất nhiều thứ tốt rồi." Trương Ngọc Linh xoa bụng Mat Mạt: "Cha mẹ sắp lên chức ông bà ngoại rồi, mang cho hai mẹ con bồi bổ. Cha mẹ còn cảm thấy chưa đủ đấy, tiếc là mọi người đều khó khăn, muốn kiếm chút đồ tốt cũng khói"
Trái tim của Mat Mat ấm áp, Trương Ngọc Linh thực sự coi cô như con gái: "Mẹ nuôi."
Trương Ngọc Linh vuốt tóc Mạt Mạt: "Chớp mắt cô gái năm đó đã trở thành mẹ, thời gian trôi thật nhanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận