Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 892. Vinh Quang Và Vĩ Đại 2

Chương 892. Vinh Quang Và Vĩ Đại 2Chương 892. Vinh Quang Và Vĩ Đại 2
Mạt Mạt về đến nhà bắt đầu thu dọn hành lý, lần này cô không định đưa các con đi cùng, cô muốn đi một mình, một cái vali là đủ rồi.
Mạt Mạt đem làm thịt hết chỗ gà, buổi tối đem luộc hết chỗ chân giò và chỗ gà đó lên, sau khi chín thì vớt ra cho đóc nước, dùng giấy da bò bọc lại, Mạt Mạt cho hết vào trong không gian, thừa lại một ít thì để cho bọn trẻ con ăn tối.
Cha đã có tin tức rồi, biết được mẹ sắp đi thăm cha, Tùng Nhân và An An không còn ngoan ngoãn nữa, làm âm ï lên,'Không được, bọn con cũng muốn đi cùng."
Vẻ mặt của Mat Mat trở nên nghiêm túc,"Không được, bọn con đi mẹ còn phải chăm sóc bọn con, nghe lời, ở nhà trông nhà, mẹ rất nhanh sẽ về. "
Tùng Nhân mím môi trông vô cùng đáng thương,"Mẹ, bọn con rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy cha, mẹ à, bọn con nhớ cha lắm!"
Tùng Nhân nói xong liền len lén kéo An An, An An hiểu ý, tiến lên trước ôm lấy chân Mat Mat"Me ơi, mẹ đưa tụi con đi gặp cha đi, mẹ à, bọn con nhớ cha lắm!"
Trong lòng Mạt Mạt chua xót, các con quả thực rất lâu rồi không gặp cha, nhưng cũng chỉ chua xót một lúc, đưa hai đứa con đi là chuyện không thể.
"Một thời gian nữa là cha sẽ về, bọn con sẽ gặp được cha, lần này thì không thể, mẹ không thể đưa các con đi được."
Tùng Nhân nhìn thấy thái độ của mẹ kiên quyết, Tùng Nhân biết, mẹ thực sự sẽ không đưa hai anh em đi rồi.
Mạt Mạt xoa đầu hai cậu con trai,"Mẹ biết hai anh em con là hiểu chuyện nhất, ở nhà phải nghe lời cậu Vân Kiến, nghe thấy chưa?"
Tùng Nhân và An An cùng gật đầu "Nghe thấy rồi au
Mat Mạt nhìn hai cậu con trai tâm tình buồn bã, mềm lòng, cuối cùng vẫn kiên quyết với suy nghĩ của bản thân, giờ tuy đã kết thúc rồi, nhưng tiền tuyến không thích hợp để trẻ con tới đó.
Buổi tối Mạt Mạt đưa hai con đi ngủ, phải hứa rất nhiều điều, hai cậu con trai mới vui lên được một chút.
Buổi sáng Mạt Mạt đưa các con đi học, về nhà cùng Vân Kiến đi tới trường, Mat Mat nói,'Mấy hôm nữa vất vả cho em rồi, chị sẽ cố gắng về sớm."
Vân Kiến cười nói,'Chị, trong nhà có em, chị cứ yên tâm đi."
Mat Mạt,"Được."
Mạt Mạt xin nghỉ phép một tuần, buổi trưa đi lấy vé tàu, vé tàu được Trang Triều Lộ đặt giúp cho, buổi chiêu Mạt Mạt không đến trường đi học nữa mà đi mua không ít đồ ăn, nhét đầy vào các ngăn tủ của các con, lại làm rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Sáng sớm hôm sau trời vẫn còn chưa sáng Mat Mạt đã ngồi xe bus đi rồi, cô đi chuyến tàu hỏa lúc sáu giỜ sáng.
Lần này đi tới miền Nam, không phải là thành phố cảng, là thành phố biên giới, Mạt Mạt ngồi tàu hỏa hai ngày một đêm mới tới nơi, tháng ba ở thủ đô vẫn chưa nhìn thấy màu xanh, nhưng bên này đã ngập tràn hoa cỏ nở rộ rồi.
Lúc Mạt Mạt tới đã là sáu giờ chiều, xách hành lý xuống tàu, đứng ở trạm tàu một lúc mới đi ra cửa ga tàu.
Nơi đây là vùng đất của người dân tộc thiểu sổ, mặc quần áo đeo trang sức của người dân tộc rất nhiều, Mạt Mạt trên tàu đã thay quần và áo, quần giống như quần yếm, áo là áo sơ mi sọc hình bông tuyết.
Bộ quần áo này bán rất chạy ở thủ đô, tuy rằng có chút đi trước thời đại, nhưng đều may nhờ vào Hướng Hoa, anh ta không làm ngành thời trang, nhưng do liên quan đến việc lấy hàng, nên đã đưa ra không ít ý kiến.
Điều này cũng lợi cho Mạt Mạt, nếu như không có Hướng Hoa, Mạt Mạt muốn mặc như vậy, chí ít cũng phải đợi năm sáu năm nữa.
Bộ quần áo này của Mạt Mạt quá là nổi bật, rất nhiều ánh mắt ở cửa trạm tàu hỏa đều đổ đồn lên người Mạt Mạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận