Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 520. Không giải thích được 2

Chương 520. Không giải thích được 2Chương 520. Không giải thích được 2
Trang Triều Dương nói: "Phải rồi, Hứa Thành sắp kết hôn, lúc chúng ta kết hôn, có phải cậu ta đi hai đồng không?"
Mạt Mạt: "Em cũng không nhớ rõ, chờ lát nữa em xem lại sổ sách, hôm nay anh ta thông báo với anh à?”
Trang Triều Dương gật đầu: "Lúc trở về đụng phải, nhà ta cũng đáp lễ, về sau cũng không cần qua lại nữa, lát nữa anh đưa đến cho cậu ta."
"Vâng, Hứa Thành kết hôn, vậy lúc nào bọn họ dọn đi vậy."
"Xế chiều hôm nay sẽ chuyển đi."
Mạt Mạt vui vẻ nói: "Có phải xế chiều hôm nay Thiết Trụ sẽ chuyển đến đây phải không anh?"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Thiết Trụ còn ở ký túc xá, cậu ấy muốn mua sắm đồ đạc trước, anh thấy cậu ta lo lắng, cậu ấy được phân nhà cũng là chuyện vui, anh thương lượng với anh trai em rồi, mừng 5 đồng"
Mạt Mạt thở dài: "Em nghe Đại Mỹ nói, Thiết Trụ là anh cả, trong nhà đám em trai đều còn nhỏ, một tháng tiền lương của Thiết Trụ phải gửi vê nhà hai ba phần, số tiền lương còn lại còn phải tiêu tiết kiệm."
"Cho nên anh và Thanh Bách mừng nhiều tiền hơn một chút, để cậu ấy lấy mua đồ trong nhà." Mat Mat xua tay: "Đừng mừng tiên, tặng đồ đi, các anh mừng tiền, Thiết Trụ không có phiếu cũng không mua được, còn chẳng bằng tặng đồ thiết thực hơn, với lại các anh mừng 5 đồng, nhà ta sinh con, Thiết Trụ nhất định cũng 5 đồng, còn không phải là thêm gánh nặng cho Đại Mỹ à? Chuyện lễ nghĩa, đàn ông các anh thật đúng là không bằng phụ nữ."
Trang Triều Dương: "Quả thực bọn anh suy tính chưa chu đáo rồi, việc tặng quà giao cho em đi vậy."
"Được."
Ăn cơm xong, Mạt Mạt lấy sổ sách ra, Hứa Thành mừng hai đồng, Trang Triều Dương cầm hai đồng xuống lầu, rất nhanh đã lên rồi.
Mạt Mạt hỏi: "Anh đưa rồi à?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Đưa rồi, người trả lễ còn không ít đấy."
"Hứa Thành thật biết kinh doanh nhân mạch, em đoán có thể nhận được không ít tiền."
"Ừm, vợ à, em tìm vải làm gì vậy?"
Mạt Mạt giơ tấm vải công nghiệp màu xanh đậm lên, lấy tay ước lượng kích thước: "Có sáu thước vải, anh thấy tặng cái này thì thế nào? Có thể làm quần áo cho đứa nhỏ và Đại Mỹ."
Trang Triều Dương gật đầu: "Được."
Mạt Mạt cuộn vải lại, nói tiếp: "Đợi lát nữa em thương lượng với Tê Hồng một chút, thêm những thứ khác nữa."
"Nghe em đi." Bên này Mat Mạt vừa thu dọn xong sắp ngủ trưa, thì lại có người gõ cửa thùng thùng, Trang Triều Dương đứng dậy: "Khởi Hàng, mau vào đi."
Khởi Hàng chạy lên lầu: "Cậu út, cậu cho cháu mượn mấy đồng, cháu phải đến bệnh viện một chuyến."
Mạt Mạt đi tới hỏi: "Đến bệnh viện làm gì?"
Khởi Hàng bực bội nói: "Mợ đừng hỏi nữa, bị lừa bịp ấy."
Trang Triều Dương đóng cửa lại: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai lừa cháu?”
Khởi Hàng xua tay: "Không phải lừa cháu, người bị lừa là Thanh Nhân, chính là Tôn Nhuy kia."
Mạt Mạt nhíu mày: "Cháu nói từ đầu xem nào, sao Tôn Nhuy lại lừa Thanh Nhân?”
Khởi Hàng nói: "Xế chiều hôm nay được nghỉ, cháu đến tìm Thanh Nhân, hai chúng cháu muốn tới đây cải thiện bữa ăn, mới vừa đi tới cửa đại viện, Tôn Nhuy đi từ bên trong ra, hai đứa chúng cháu cũng không coi ra gì, nhưng đột nhiên Tôn Nhuy nhào về phía Thanh Nhân, việc này cũng trách cháu, cháu đẩy một cái, Tôn Nhuy đâm vào cái cột, ngã thẳng xuống đất không dậy nổi."
Khởi Hàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hai chúng cháu đưa cô ta đến bệnh viện, đầu bị đập rách, vốn dĩ là lỗi của cháu, nhưng Tôn Nhuy lại nhận định là Thanh Nhân, một mực chắc chắn là Thanh Nhân đẩy, bây giờ đang giằng co, hai đứa chúng cháu không đủ tiền, phải nộp tiền thuốc cho bệnh viện, nên cháu mới chạy ve đây."
Trang Triều Dương khiển trách Khởi Hàng: "Ai bảo cháu cứ nóng nảy làm gì, chừng nào thì cháu mới để cho cậu bớt lo đây."
Mạt Mạt kéo Trang Triều Dương: "Khởi Hàng cũng là tốt bụng, lúc đấy ở cửa đại viện, Tôn Nhuy bổ nhào vào ngực Thanh Nhân, thế nhưng chúng ta không thể giải thích được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận