Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1723. -

Chương 1723. -Chương 1723. -
Mat Mat quay đầu xe, cố tình đuổi theo, Vương Chi leo lên xe buýt, chiếc xe này đến đặc khu.
Mạt Mạt đi theo phía sau, quả nhiên Vương Chi đến công ty của Tôn Nhụy, bà ta đến tìm Lý Thư.
Mạt Mạt đợi Vương Chi thất vọng đi về mới đến tìm Tôn Nhụy: "Mẹ của Lý Thư đến đây sao?"
Tôn Nhụy hỏi: "Sao chị biết vậy? Người vừa mới đi thôi."
"Tôi nhìn thấy bà ta trước tiên nên theo dõi đến chỗ này, bà ta đến tìm Lý Thư hả?"
"Đúng vậy, chẳng phải Lý Thư nổi tiếng rồi sao, còn được lên tivi, người mẹ đang bỏ trốn cũng trở về rồi, hai mẹ con này tính cách giống nhau thật, thật khiến người ta hoài niệm mà, có thể so sánh với mẹ tôi đó."
"Cô thật sự không để ý nữa sao."
Tôn Nhụy nói: "Nếu tôi vẫn để ý thì sống không nổi rồi, tôi đã không còn để ý lâu lắm rồi, người cũng đã chết rồi thì còn gì mà để ý chứ."
Mạt Mạt hỏi: "Cô có nói cho bà ta biết địa chỉ nhà Lý Thư không?"
"Không có, tôi còn muốn Lý Thư sẽ lấy ra đồ tốt nữa, sao có thể để mẹ của cô ta tìm thấy, mặc dù tôi khá muốn mẹ cô ta chán ghét cô ta, nhưng mà tôi còn coi trọng tiền hơn!" Mat Mat thì đang suy nghĩ, hiểu con không ai bằng mẹ, người làm mẹ luôn rất ti mỉ, chỉ một chút thay đổi của con bà ta cũng có thể cảm nhận được.
Cho dù Lý Thư có giấu giếm tốt đến mấy thì chuyện cô ta làm liệu Vương Chi có phát hiện hay không?
Mạt Mạt càng nghĩ càng thấy có khả năng này, cô muốn đem tin tức này nói cho Lý Vinh Sinh biết, nhưng bây giờ cậu ấy đã rất bận rộn rồi, thôi vậy, dù sao Vương Chi cũng không tìm thấy Lý Thư, bà ta cũng sẽ không rời khỏi, không vội.
Mạt Mạt và Tôn Nhụy ăn cơm xong, sau đó mới trở về thành phố Z, trước tiên là đến công ty đảo một vòng, biết ai đã đến tìm cô, ký vài văn kiện, vừa tính đi thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Trang Triều Dương: "Trịnh Nghĩa đến tìm anh, muốn anh giúp đỡ anh ta."
"Giúp cái gì, dám tìm đến chỗ của anh luôn sao?"
Trang Triều Dương nói: "Chẳng phải Lý Vinh Sinh muốn xây khu công nghệ sao? Anh ta đã mua một xưởng gạch, hy vọng thông qua em, ký hợp đồng với Lý Vinh Sinh, bán cho cậu ấy."
Mạt Mạt: "Anh ta đúng là biết nhìn thời cơ đó, hèn gì mấy năm qua phất lên như diều gặp gió trong giới kinh doanh."
"Anh không có hứa giúp đỡ, có lẽ anh ta sẽ đến tìm em."
"Chuyện này em cũng không thể quyết định, chủ yếu là Lý Vinh Sinh, đồ của anh ta thật sự tốt thì trực tiếp tìm Lý Vinh Sinh là được rôi, dù sao trong lòng em đã tính trước rồi."
Trang Triều Dương nói: "Ừ, đừng để bị anh ta lừa."
"Ừ, anh cũng chú ý nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe nha."
"Được rồi bà xã, em cũng vậy!"
Mạt Mạt cúp máy, cảm thấy nên đi về nhà, kẻo bị Trịnh Nghĩa chặn lại.
Trịnh Nghĩa và Kỳ Kỳ ly hôn rồi, hai người ly hôn đã kéo nhau ra tòa án, là tin tức lớn năm đó, Trịnh Nghĩa cũng lợi hại, đàn ông hiếm ai tình nguyện thừa nhận mình bị cắm sừng, nhưng anh ta lại không quan tâm đến dư luận, toàn bộ đều khai ra hết.
Kỳ Kỳ cũng không phải dạng hiền lành, bôi xấu lẫn nhau, vô cùng đặc sắc, cũng may không phải thời đại của mạng xã hội, nếu không hai người đều có thể trở thành võng hồng, còn là võng hồng đen tía nữa.
Cuối cùng Kỳ Kỳ không có cách nào ở lại thành phố Z, cô ta bán hết tài sản trở lại thành phố G, không còn quay trở lại nữa.
Sau đó Trịnh Nghĩa tự làm kinh doanh, việc làm ăn rất tốt, hai năm qua rất ít người không biết tên của anh ta.
Mạt Mạt đang nghĩ về Trịnh Nghĩa thì bắt gặp anh ta ở cửa đại viện, trong nhà chỉ có một mình Mạt Mạt, cô đã lớn tuổi rồi nên vẫn cần phải tránh mặt.
Trịnh Nghĩa chặn ngay trước cửa, nhận ra xe của Mat Mat tốt lãm, không thể trốn nữa: "Đến quán trà gần đây nói chuyện đi!"
Trịnh Nghĩa: "Được."
Chiếc xe của Mạt Mạt dẫn đầu ở phía trước, đi đến quán trà cũng cần phòng riêng, chỉ là ngồi xuống một vị trí có vẻ tao nhã.
Trịnh Nghĩa nhường Mạt Mạt gọi trà, Mạt Mạt gọi một bình, đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Trịnh Nghĩa ngại ngùng nói: "Đã làm phiền đến cô rồi."
Mạt Mạt thích vào thẳng chủ đề: "Triều Dương đã nói với tôi chuyện của anh rồi, tôi không thể hứa với anh, chuyện này anh phải trực tiếp tìm Lý Vinh Sinh mới phải."
Trịnh Nghĩa tất nhiên biết là đi tìm Lý Vinh Sinh, nhưng anh ta phải chui vào trong đã, thằng nhóc Lý Vinh Sinh này rất lợi hại, phân chia lợi ích ra bên ngoài, tất cả vật liệu xây dựng đều có người phụ trách, anh ta đã đi tìm rồi, dính bẫy rồi, không còn cách nào khác chỉ có thể cầu xin Trang Triều Dương.
Trịnh Nghĩa trong lòng nghĩ ngơi rồi nói với Mạt Mạt, anh ta nhìn Mạt Mạt, càng ngày càng cảm thấy Lý Vinh Sinh phân chia cái bánh ra ngoài nhất định là Liên Mạt Mạt chỉ, Lý Vinh Sinh, anh ta đã từng nghiên cứu, thằng nhóc này độc lập, thuận buồm xuôi gió, có chút kiêu ngạo, cho nên mới vung tay thu mua xưởng gạch, nào ngờ Lý Vinh Sinh lại không đi theo đường lối, bây giờ thì tốt rồi, bị xưởng gạch đập Vào tay.
Sau khi Trịnh Nghĩa làm kinh doanh thì càng ngày càng có tố chất của tên nô tài giữ tiên, xem tiên quan trọng hơn mọi thứ, bây giờ phải đền tiền, anh ta nôn nóng đến mức muốn phun ra lửa.
Bên tai Mạt Mạt văng vẳng lời Trịnh Nghĩa khen ngợi Lý Vinh Sinh đã khôn lớn rồi, thật sự nói không chừng trong lòng đang mắng cô đã đưa ra ý tưởng đấy!
Cũng may những năm qua Mạt Mạt đã mặt dày hơn nhiều, hơn nữa còn học được bài học lớn chính là không muốn nghe thì giả vờ nghe không hiểu, hoặc là giả câm giả điếc, thành công tuyệt đối.
Mạt Mạt chậm rãi thưởng thức trà, Trịnh Nghĩa muốn khóc: "Lần này tôi đã đầu tư mấy triệu bạc, thu mua xưởng gạch lớn nhất, nếu như không thể bán được gạch thì tôi sẽ phải bồi thường rất nhiều, nể mặt là hàng xóm cũ, cũng có tình nghĩa nhiều năm, hãy giúp tôi đi."
Mat Mat:
Sắp khóc đến nơi rồi sao! Mat Mat đã học hỏi được rồi, Trịnh Nghĩa mới là cảnh giới cao nhất, một trong những pháp bảo trong kinh doanh, từ bỏ si diện.
Trịnh Nghĩa khóc rất thảm thương, sau đó bên Mạt Mạt đã nhận được nhiều sự chú ý, nếu không phải tuổi tác của hai người không hợp thì thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Mat Mạt khẽ nhếch môi: "Đừng khóc nữa."
Trịnh Nghĩa lau nước mắt: "Cô đồng ý giúp đỡ sao?" Mat Mạt nói: "... Tôi không có nói như vậy."
Trịnh Nghĩa; "Tình nghĩa nhiều năm như vậy cô thật sự không giúp đỡ sao? Tôi chỉ có thể nhảy lầu thôi."
Mat Mạt: "..."
Trang Triều Dương chắc chắn không ngờ, Trịnh Nghĩa trước mặt anh có vẻ bình thường, ở trước mặt cô lại chơi trò một khóc hai dỗi ba treo cổ, Mạt Mạt đúng là đã mở mang tâm mắt.
Sau đó vừa nghĩa đã hiểu ngay, suy cho cùng Trịnh Nghĩa và Trang Triều Dương từng cùng nhau làm việc, anh ta có mặt dày cũng không thể mất mặt trước người này.
Nhưng mà trước mặt Mạt Mạt thì khác, cả hai đều là doanh nhân, có thể mất mặt.
Mạt Mạt nghe tiếng Trịnh Nghĩa khóc, khiến cô rất đau đầu, đúng là ma âm, Mạt Mạt lấy điện thoại ra đưa cho Trịnh Nghĩa: "Trên đó có số điện thoại của Lý Vinh Sinh, anh lấy giấy bút ghi lại đi!"
Trịnh Nghĩa hơi ngơ ngác, số điện thoại cũng được, cũng coi như đã gián tiếp giúp đỡ, anh ta không kêu gào nữa, lấy điện thoại ra nhanh chóng lưu lại số điện thoại.
Đây là số điện thoại riêng của Lý Vinh Sinh, cậu ấy không có công bố ra bên ngoài, chỉ có bạn bè người thân biết thôi.
Mạt Mạt không muốn ở lại lâu với Trịnh Nghĩa nên đã đứng dậy đi trả tiền. Trịnh Nghĩa vội ngăn lại: "Đúng là, sao có thể để cô trả tiền chứ! Để tôi trả tiền, hôm nay cảm ơn cô."
Mạt Mạt đã đi rồi, lại dùng bước chân lại: "Đây là lần cuối cùng."
Trịnh Nghĩa ngơ ngác, anh ta biết anh ta đã dùng hết tình nghĩa chiến hữu còn sót lại rồi, sau này sẽ không còn tình nghĩa nữa.
Trịnh Nghĩa mở miệng nói: "Cảm ơn cô."
"ừ"
Mạt Mạt vừa về đến nhà, điện thoại đã vang lên, là Lý Vinh Sinh gọi đến: "Chị, Trịnh Nghĩa đã gọi điện thoại cho em, em sẽ xem thử gạch của anh ta rồi mới quyết định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận