Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 609. Hết thịt rồi 1

Chương 609. Hết thịt rồi 1Chương 609. Hết thịt rồi 1
Tùng Nhân xòe đôi bàn tay mập mạp của mình ra: "Nếu mẹ bế được con thì còn đã không đi tìm cha rồi."
Mat Mạt: "... Còn trách mẹ nữa à?”
Tùng Nhân ôm chân mẹ: "Mẹ ơi, về nhà thôi."
Mạt Mạt nắm tay Tùng Nhân chào tạm biệt Tê Hồng. Tùng Nhân cực kỳ không thích đi lên lầu, nhất là mùa hè, vừa leo cầu thang, vừa hô: "Mệt quá, mệt quá đi."
Mạt Mạt đứng ở một bên, nhìn Tùng Nhân béo mũm mĩm: "Con trai, mẹ phát hiện có một vấn đề rất nghiêm trọng."
"Vấn đề gì ạ?"
"Đã đến lúc con phải giảm béo rồi, không thể để béo đến thế này được."
Tùng Nhân kéo áo xuống, giấu đi cục thịt bên trong bụng, chớp chớp mắt: "Mẹ, hết thịt rồi."
Mat Mạt: "..."
Vân Kiến cười ha ha, cười chết mất thôi, thằng nhóc Tùng Nhân này đã thông minh lại còn lanh lợi, so với Vân Bình khi còn bé vui hơn nhiều.
Về đến nhà, Mạt Mạt thay quần áo cho Tùng Nhân, dặn dò Tùng Nhân: "Không được vào nhà vệ sinh nghịch nước, nếu để mẹ phát hiện con nghịch thì sẽ phạt con phải ngủ chung với cha." Tùng Nhân vừa nghe đến đây thì khuôn mặt béo ú nhăn lại thành cái bánh bao, cha ghét cậu ngủ chung với mẹ, cậu cũng ghét cha ngủ chung với mẹ, vậy nên bọn họ bây giờ chính là kẻ địch nên cậu không thích ngủ chung với cha đâu.
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân trở nên thành thật liền đi vào phòng bếp nấu cơm, hôm trước cô đưa con về từ Dương Thành nên mang theo không ít đồ ăn.
Mấy năm nay mưa thuận gió hòa nên năm nào cũng bội thu, lương thực sẵn có, thực phẩm phụ cũng đủ dùng, cửa hàng thực phẩm phụ năm nay không thiếu thịt heo.
Phòng bếp nhà Mạt Mạt đầy ắp, gạo với bột mì trắng thì không cần phải nói, quan trọng nhất là xúc xích và thịt xông khói treo đầy trên ban công, những thứ này đều là mẹ nuôi cho cô.
Ông ngoại cũng mang đến rất nhiều, thịt heo, trứng gà, cá, mọi thứ đều đầy đủ, nếu không phải mùa hè không thể để lâu được thì bà ngoại chỉ hận không thể mang hết đến cho cô.
Hôm nay thời tiết khá nóng, cô quay đầu lại nói với Vân Kiến: "Buổi trưa ăn mì lạnh đi!"
"Dạ được."
Làm mì lạnh thì không cần Vân Kiến hỗ trợ, Mạt Mạt có thể tự mình làm là xong rồi.
Đến khi Mạt Mạt làm xong thì Trang Triều Dương cũng đã trở về, vừa vào cửa liền túm lấy Tùng Nhân đang xoay người muốn chạy, bóp eo ôm vào trong ngực. Tùng Nhân vừa sợ nóng vừa sợ nhột, da thịt trên người đều ngứa ngáy, thét chói tai: "Mẹ ơi cứu với, ha ha ha, a, cha xấu xa."
Trang Triều Dương cắn bụng Tùng Nhân: "Thằng nhóc xấu xa này, ai bảo con đổ nước vào giày của cha hả, đang đánh đòn."
Tùng Nhân cười khanh khách: "A, con sai rồi, cha, con không dám nữa."
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Muộn rồi, lần này nhất định cha phải dạy bảo con một trận ra trò mới được."
Mạt Mạt bưng mì đi ra: "Tùng Nhân đổ nước lúc nào?”
"Buổi sáng lúc đi vệ sinh, thằng nhóc này thù dai, ngày hôm qua anh vỗ mông nó mà nó nhớ kỹ vậy đấy."
Mạt Mạt phớt lờ đôi tay đang cầu cứu của Tùng Nhân: "Vậy thì phải dạy cho một trận, mới lớn có chừng này mà đã biết trả thù như vậy rồi, sau này còn thế nào nữa."
Tùng Nhân vừa nghe thấy mẹ cũng mặc kệ mình liền rất biết điều, giơ tay nhỏ lên hứa hẹn: "Cha, con không dám nữa, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Trang Triều Dương còn lâu mới tin thằng nhóc này, mọi người đều nuông chiều nó đến tận bây giờ nên đã trở thành vô pháp vô thiên, đến lúc này đã hiểu chuyện rồi mà còn nuông chiều nữa thì chính là đang giết chết nó. Trang Trieu Dương ôm Tùng Nhân ngôi xuống: "Bắt đầu từ hôm nay, buổi tối con phải ngủ với cậu Vân Bình."
Tùng Nhân xoay người trong lòng cha, hai tay ôm cổ cha, hai mắt mở to: "Cha, cha cố ý không ngăn cản con đổ nước là muốn đuổi con ra khỏi phòng đúng không?”
Trang Triều Dương nghẹn họng, thằng nhóc này quá thông minh, sau đó lại bắt đầu tự hào. Tùng Nhân mới chỉ ba tuổi thôi mà đã nhìn vấn đề thấu đáo như vậy, không hổ là con trai của anh.
Tùng Nhân có hai kỹ năng vô địch, thứ nhất là miệng cực kỳ ngọt, dỗ dành người ta đến đầu óc choáng váng, thứ hai chính là khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận