Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 117. Kết nghĩa 1

Chương 117. Kết nghĩa 1Chương 117. Kết nghĩa 1
Kết nghĩa 1
Buổi sáng thức dậy, Mạt Mạt còn chưa dọn dẹp nhà cửa xong, ngoài cổng đã có tiếng người gõ cửa "cốc cốc."
Mạt Mạt sai Thanh Nghĩa: "Em mau đi mở cửa đi, chị dâu tới rồi."
"Dạ."
Tiên Bảo Châu còn chưa bước vào nhà mà giọng nói đã truyền đến trước: "Mạt Mạt, tôi tới tìm cậu này."
Mat Mạt: "...”
Thanh Nghĩa mở cửa, giọng điệu nghi ngờ: "Chị, chị ấy nói là bạn của chị. "
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Mạt Mạt, Tiền Bảo Châu liền thè lưỡi: "Có phải tôi đến sớm quá không? Nhưng mà tôi không đợi được. Cậu không biết đâu, cha tôi ngày hôm qua khen tôi hiểu chuyện, ông bà nội liên tục khen rau dại ngon. Vậy nên tôi nghĩ hôm nay hái nhiều hơn một chút, buổi tối đưa qua cho ông bà ngoại nữa."
Liên Thanh Nghĩa kéo Mạt Mạt: "Chị, sao chị không nói gì cả thế?"
Đầu Mạt Mạt lại bắt đầu đau, xem như cô đã hiểu rõ rồi, cho dù cô có cự tuyệt thì Tiền Bảo Châu cũng sẽ đi theo cô, còn không bằng thuận theo tự nhiên: "Cậu ngồi xuống đó chờ một lát, chờ chị dâu đến rồi chúng ta lại đi."
Tiền Bảo Châu mở to hai mắt: "Tại sao cậu lại gọi Triệu Tuệ là chị dâu thế?"
Liên Thanh Nghĩa nói: "Chị ấy đính hôn với anh cả nhà em, đương nhiên chính là chị dâu của bọn em rồi."
Tiền Bảo Châu a một tiếng: "Chuyện lúc nào thế?"
Mạt Mạt đưa cho Tiền Bảo Châu một ly nước: "Chuyện thứ sáu tuần trước."
Tiền Bảo Châu oán giận: "Tại sao các cậu không nói cho tôi biết một tiếng?"
Mạt Mạt ha hả: "Cậu có chắc nếu tôi nói cho cậu thì cậu sẽ không đến làm rối việc thêm không?"
Tiền Bảo Châu ngượng ngùng, lúc đó bọn họ còn chưa phải là bạn bè đâu.
Cặp song sinh nhìn ra rồi, người này là một người bạn mới của chị gái, hơn nữa mối quan hệ ban đầu còn không tốt lắm.
Mạt Mạt nhìn đồng hồ và hét lên: "Em trai, đi ra ngoài nhanh lên, em sắp trễ học rồi."
Thanh Xuyên đeo túi xách đi ra: “Anh ba, đi nhanh lên, sắp trễ rồi."
Liên Thanh Nhân véo mặt em trai út: "Ai bảo tối hôm qua em không chịu làm bài tập, cho đáng!"
"Cha chúng ta về nên em vui quá mà, nhanh lên, đi mau." Tiên Bảo Châu mở túi, lấy ra năm cái kẹo: "Em trai, cái này cho em ăn này."
Thanh Xuyên không nhận lấy, nhìn về phía chị gái mình. Thấy chị gật đầu, Thanh Xuyên mới nhận: "Em cám ơn chị gái xinh đẹp."
Tiền Bảo Châu xinh đẹp cười ngây ngô, kéo tay Mạt Mạt nói: "Thằng bé gọi tôi là chị gái xinh đẹp kìa.”
Mạt Mạt không thèm để ý tới Tiền Bảo Châu đang lên cơn thần kinh, Tiền Bảo Châu chỉ có thể kéo tay Liên Thanh Nghĩa. Liên Thanh Nghĩa nhìn chằm chằm bàn tay đang bị kéo, kinh hãi, vội vàng hất ra: "Sao chị lại kéo tay em thế?" Nói xong Liên Thanh Nghĩa liền bỏ chạy, giống như có yêu quái ở phía sau.
Tiền Bảo Châu bị làm cho giật nảy mình: "Mat Mat em trai cậu làm sao vậy?"
"Cậu kéo tay thằng bé."
Tiên Bảo Châu không rõ: "Thằng bé là em trai của cậu, cũng là em trai của tôi. Tôi kéo tay một chút thì có làm sao chứ, phải giật nảy mình đến như vậy sao?"
Mạt Mạt bị sặc: "Cậu lý luận cái kiểu gì thế, cho dù đó là em trai tôi thì cậu cũng không thể nắm tay như vậy được. Hai người chỉ kém nhau chưa tới chín tháng thôi."
Tiền Bảo Châu căn bản không thèm để ý, cái mà cô ấy chú ý chính là: "Mạt Mạt, thế mà cậu lại nhớ rõ sinh nhật của tôi, thật sự là quá tốt." Mat Mạt giật giật khóe miệng: "Lan trước điên thông tin nên nhìn thấy, không phải tôi cố ý nhớ kỹ đâu, chỉ là trí nhớ tốt thôi."
"Không sao cả, miễn là cậu nhớ là được rồi, cậu sinh tháng mấy thế?"
"Lớn hơn cậu nửa năm."
"Như vậy là tháng sáu âm lịch rồi, tôi cũng có thể dự sinh nhật cậu được đấy."
Mạt Mạt nhìn Tiền Bảo Châu vẫn đang vui vẻ. Cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, Tiền Bảo Châu thật sự rất đơn thuần. Đến ngày sinh nhật cô, cũng không biết Tiền Bảo Châu đang ở đâu nữa, Mạt Mạt càng nghĩ trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Mạt Mạt nhịn không được hỏi: "Tên cậu là do ai đặt thế?"
Tiền Bảo Châu kiêu ngạo nói: "Ông nội, bởi vì tôi là trân bảo trong nhà. Thế nào? Tên cũng không tệ phải không?"
Mạt Mạt há miệng, lời muốn nói bị kẹt lại trong cổ họng. Chuyện đổi tên, bây giờ mà cô nói ra thì vẫn chưa thích hợp, chờ thêm một thời gian nữa. Vẫn còn thời gian, cô không thể thay đổi vận mệnh của người nhà Tiền Bảo Châu, nhưng cô có thể cố gắng hết sức để thay đổi vận mệnh của Tiền Bảo Châu.
Triệu Tuệ tới, Mạt Mạt hét to với Thanh Nghĩa còn đang trốn trong phòng: "Em ở nhà trông nhà nhé, bọn chị đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận