Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1218. Thắng thắn 2

Chương 1218. Thắng thắn 2Chương 1218. Thắng thắn 2
Thẳng thắn 2
Trang Triều Dương ôm chặt Mạt Mạt: "Biết rồi mà còn hỏi à?”
Mạt Mạt cười: "Chỉ là muốn hỏi một chút thôi, thật ra em cũng có kiếp trước. Chỉ đáng tiếc, trong kiếp trước em chỉ sống thêm được sáu năm, hai mươi hai tuổi đã chết. Cuộc đời của em cũng thật truyền kỳ, xuyên qua cả nửa thế kỷ, nói sao nhỉ, em có thể sống bình an trong thời đại không rõ sáu năm vẫn là nhờ được anh che chở đấy!"
Lần này thì Trang Triều Dương sửng sốt, ngồi thẳng người dậy, ôm Mạt Mạt: "Kiếp trước anh có gặp em à? Anh bảo vệ vợ anh sao?"
Mạt Mạt gật đầu, ấn Trang Triêu Dương nằm xuống: "Việc này phải kể từ mùa hè năm 66..."
Mat Mat cũng không giấu diem nữa, đem những chuyện xảy ra trong đời trước nói hết ra. Vốn muốn giấu một chút, nhưng cô biết Trang Triều Dương sẽ phân tích rõ ràng, dù cho không thể hoàn toàn đoán hết cũng có thể thông qua một vài câu hỏi, đoán được mỗi người xảy ra chuyện gì, vậy còn chẳng bằng cô dứt khoát nói hết ral
Mạt Mạt cuối cùng nói về hai giấc mộng nữa.
Trang Triều Dương thật lâu không hoàn hồn, cuối cùng đột nhiên siết chặt Mat Mat nghiến răng nghiến lợi: "Anh đang nghĩ tại sao từ đầu em lại ác cảm với anh như vậy! Hóa ra nguyên nhân sâu xa là ở chỗ này. Nếu như không phải là anh chủ động thì em sẽ không trở thành vợ anh nữa rồi."
Mạt Mạt vội vàng giơ tay lên: "Em sai rồi, anh nên hiểu cảm giác của em lúc đó. Nhưng sau đó em đã hiểu ra, em cũng không thể làm khác được, em chết năm hai mươi hai tuổi, vẫn là một con nhóc mài Em cũng cần phải trưởng thành, bây giờ trưởng thành cũng không tệ, giờ thì em đã hiểu hết rồi."
Trang Triêu Dương buông lỏng tay một chút, nhưng Mạt Mạt vẫn cảm thấy quá chặt. Trang Triều Dương không đau lòng cho mình, anh biết tính anh, lựa chọn thế nào anh cũng không hối hận. Anh chỉ đau lòng cho vợ mình, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng quá nhiều.
Trang Triều Dương: "Cũng may mà em gặp được anh, nếu đổi lại là người khác, em đã bị bắt vào viện nghiên cứu từ lâu rồi, kết quả tốt nhất cũng là bị nhốt lại."
Nghĩ đến đây, Mạt Mạt nhướng mày: "Cho nên mới nói, hai chúng ta là nhân duyên tiền định. Kiếp trước không có em, anh độc thân cả đời. Đời này em trở về, có ác cảm với anh như vậy, thế mà anh vẫn còn tới theo đuổi em, đây không phải là nhân duyên thì là gì?”
Trang Triêu Dương nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười: "Quả thật là như vậy, hai chúng ta là nhân duyên tiền định, bất kể là đời nào, cũng sẽ luôn ở bên nhau." Trang Triêu Dương nói xong lời này, rất vui vẻ, giống như nhận định cùng vợ mình có duyên phận đời đời kiếp kiếp vậy vậy.
Mạt Mạt không biết có phải đời đời kiếp kiếp hay không, nhưng cô là chính là nhân chứng của duyên phận hai đời.
Trang Triều Dương đột nhiên nói: "Nếu cộng thêm sáu năm thì anh cũng hơn vợ mình không tới chín tuổi, nếu thật sự tính ra thì anh chỉ hơn em ba tuổi thôi, không tệ."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Lúc này mà anh còn có thể nghĩ đến chênh lệch tuổi tác, em cũng phục anh đấy."
Trang Triều Dương mỉm cười: "Nghĩ như vậy, anh cũng rất bội phục mình."
Mạt Mạt nghĩ tới điện thoại di động của mình, đột nhiên lấy ra, đã lâu không dùng không gian, cô cũng sắp quên luôn rồi, hôm nay nhắc tới mới nghĩ ra.
Trang Triêu Dương sững sờ nhìn điện thoại di động, điện thoại di động của Mạt Mạt chỉ là điện thoại thông minh giá rẻ, tuy là hàng cấp thấp nhưng ở thời đại này cũng được coi như là thần khí rồi.
Trang Triều Dương cầm điện thoại di động, kéo tay vợ: "Đây chính là không gian sao? Lúc lấy đồ từ trong không gian ra, thân thể cảm giác thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không?"
Mạt Mạt biết, điều mà Trang Triều Dương lo lắng chính là thân thể của cô. Đây chính là chồng cô, ở trong mat chồng, không gian thân kỳ không quan trọng, cô mới là quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận